Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 7.1

EDIT: Hạ

Chân Trăn đánh một cái ngáp đẩy cửa phòng Tạ Từ Thanh ra, liền thấy hắn mang bộ dáng đầu bù tóc rối, vẻ mặt xấu hổ và giận giữ, sắc mặt đỏ bừng ngồi ở trên giường.

Má, ngọa tào!

Quá kỳ quái!

Từ khi Tạ Từ Thanh xuất đạo đến nay, là một trợ lý sinh hoạt, trải qua hơn ba năm ở chung, Chân Trăn tự nhận mình đã hiểu rõ nghệ sĩ nhà mình. Người này tính cách trầm ổn hơn so với tuổi thật, đối với vật chát không có ham muốn, không thích nói đùa, ngày thường luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, chấp nhất duy nhất chính là diễn xuất, đối với người quen luôn khiêm tốn có lễ, đối với người xa lạ luôn theo bản năng bảo trì khoảng cách.

Trong ba năm này, nàng lần đầu tiên thấy được một Tạ Từ Thanh sống động như vậy trong đời thường.

Có chút người sau khi tỉnh rượu thì cái gì cũng không nhớ, nhưng Tạ Từ Thanh cố tình là một loại khác, hắn đem tất cả những sự việc đã phát sinh sau khi say rượu nhớ rõ ràng, một dấu chấm câu đều không quên.

Cho nên, hắn nhớ rõ chính mình đi ra khỏi tiệm cơm bằng cách nào, uống say rồi phát điên, nhất định phải lôi kéo Yến Đăng đi xem pháo hoa, làm Yến Đăng không có biện pháp khác đành phải nắm tay dẫn hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thật vất vả mới tìm được một tạp hóa bán pháo bông nhỏ. Yến Đăng mua cho hắn một bó lớn pháo bông nhỏ, sau đó bồi hắn ngồi ở góc xó xỉnh đốt từng cây từng cây. Phái bông nhỏ cháy đến một nửa, hắn lại nói muốn khiêu vũ dưới pháo hoa mới lãng mạn. Yến Đăng cũng rất tốt tính mà giúp hắn đem pháo bông nhỏ cắm thành một vòng tròn trên mặt đất, bật lửa, dùng di động mở nhạc sau đó cùng hắn nhảy múa bên trong.

Nhảy múa xong hắn còn không thỏa mãn, còn đòi đi dạo phố. Yến Đăng đành phải mặc áo khoác dày và đeo khẩu trang cho hắn, ngụy trang thật tốt mới nắm tay hắn đi dạo phố. Nga, còn bởi vì hắn đứng trước quán ăn vặt lưu luyến không đi mà chạy tới mua cho hắn nước tuyết lê cùng bánh nướng, đem hắn kéo đến một góc sau đó che chắn cho hắn để hắn yên tâm ăn.

Chờ hắn chơi đủ ăn no bắt đầu mệt rã rời, Yến đăng lại mang theo hắn ngồi lên xe trở về.

Tưởng tượng đến chính mình ở trước mặt Yến Đăng làm nhiều việc ấu trĩ như vậy, Tạ Từ Thanh cả người đều không khỏe.

Hiện tại điều khiến hắn may mắn nhất chính là trong lúc hắn ầm ĩ, Yến Đăng không hề có chút không kiên nhẫn nào, toàn bộ hành trình đều phối hợp nháo với hắn, hơn nữa dáng vẻ nhìn qua cũng thực vui vẻ, cười đặc biệt đẹp.

"Yến Đăng, trên mạng đều nói tôi làm ra vẻ, chỉ nhận được một đống đề cử, không lấy được một giải thưởng nào đã bắt đầu thổi chính mình, nơi nơi soát cảm giác tồn tại. Cậu đừng tin những thứ đó, kỳ thật tôi không muốn tham ra những tiệc rượu thảm đỏ phim thương nghiệp gì đó, tôi không thích đến nơi có nhiều người."

"Ừm, anh yên tâm, tôi sẽ không tin."

"Nhưng Phương ca nói rất đúng, hiện tại chính là như vậy, tôi không chỉ cần biết đóng phim là được, nếu tôi không đi tham gia sự kiện để gia tăng độ nội tiếng, căn bản sẽ không có cơ hội nhận được những vai diễn mà mình muốn. Hơn nữa, công ty vì bồi dưỡng tôi mà trả giá rất nhiều, tôi phải đi buôn bán, đem tiền mà công ty đầu tư trên người tôi kiếm về gấp bội."

"Ừm, Tạ ca anh rất tốt, tôi biết được. Chờ ngày nào đó anh đã hồi báo đủ cho công ty, chính mình cũng có đủ sức ảnh hưởng, anh liền có thể thoát ly công ty, tự mở phòng làm việc, chỉ cần đóng phim, những thứ khác đều không cần làm."

"Tôi trước kia nghe người ta nói cái gì mà túc thế duyên phận, tôi cảm thấy khẳng định những người đó không học tốt khóa chính trị hồi cao trung, nếu không chính là không phải người theo chủ nghĩa duy vật. Nhưng là, hiện tại tôi cảm thấy, tôi giống như cũng học không được giỏi. Yến Đăng, cậu không có nhà, cũng không cần sợ, về sau cậu có tôi, tôi làm anh trai của cậu được không?"

"Tạ ca, anh đừng lừa gạt tình cảm của tôi, tôi sẽ khóc đó."

"Không lừa gạt tình cảm, là thật sự. Kỳ thật tôi có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha, khác cha khác mẹ, linh tinh vụn vặt cộng lại không sai biệt lắm có thể cộng thành hai vị số, mỗi ngày ở nhà đều giống như đang đóng phim cung đấu, cho nên tôi ghét nhất là ăn tết, năm nay ăn tết tôi không muốn về, tôi ăn tết cùng cậu được không?"

"Khác cha khác mẹ là cái quỷ gì?"

"Ngô, chính là, chính là, vợ trước của ba tôi mang theo hai đứa nhỏ, sau đó vợ trước qua đời, hai đứa nhỏ này liền ở lại, như vậy là khác cha khác mẹ."

"Ha ha ha ha, Tạ ca, tôi nghe nói cuối năm anh còn phải quay xuân vãn, làm sao có thể cùng tôi ăn tết được."

"Kia, kia tôi mang cậu cùng đi xem xuân vãn, cậu ngồi ở ghế sô pha, tôi sẽ cho cậu vị trí tốt để ngồi. Chờ tôi diễn xong, liền mang cậu đến Bách Vị Lâu ăn cơm tất nhiên, nhà hàng đó có món cá hấp ăn rất ngon."

"Ai, không cần đi bên ngoài, tôi nấu cơm cũng rất ngon, đến lúc đó tôi làm cơm tất niên cho anh."

"Thật tốt, đột nhiên tôi rất muốn tết đến mau một chút."

Tạ Từ Thanh nhớ tới chính mình đã lải nhải những cái gì, nhịn không được mà giơ tay che lại khuôn mặt nóng bừng, than nhẹ một tiếng rồi ngã vào ổ chăn.

Tối hôm qua chính mình đã làm cái gì, quá... quá xấu hổ.

"Tạ ca?" Chân Trăn còn muốn tiếp tục thưởng thức trong chốc lát, nhưng hiện tại đã sắp tới giờ quay, nàng chỉ có thể lên tiếng gọi.

"...Nga."

“Nên dậy rồi, đã 8 giờ, 9 giờ bắt đầu quay.”

“Được."

“Anh có đau đầu không? Có cảm thấy buồn nôn không?”

“Không có.” Tối hôm qua Yến Đăng đã cho hắn uống men giải rượu, ặc, thời điểm Yến Đăng dỗ hắn uống thuốc đặc biệt ôn nhu, suy nghĩ của Tạ Từ Thanh lại đi chơi xa.

“Được rồi, anh mau rời giường rửa mặt đi, em đi gọi cơm sáng.” Chân Trăn không hiểu Tạ ca đột nhiên cào chăn làm gì, nàng chỉ cảm thấy hiện tại không nên ở lại chỗ này, cho nên vội vàng rời đi.

Cũng vì vậy mà chờ khi Yến Đăng ở đoàn phim nhìn thấy Tạ Từ Thanh, liền cảm thấy đối phương đang thập phần chột dạ, khẽ chớp mắt, hắn liền nhớ tới việc tối hôm qua người này sau khi uống say liền mượn rượu làm càn.

Xem ra đây cũng là một kẻ xui xẻo, sau khi uống say còn nhớ rõ những gì mình đã làm.