Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 4.3

EDIT +BETA: Hạ

Ách, hắn quên chưa tắt âm máy ảnh.

Yến Đăng có chút buồn cười mà nhìn thanh niên tuấn mỹ đang nhấp môi bày ra vẻ mặt trầm tĩnh nội liễm trước mặt. À không, hiện tại đối phương còn đang hóa trang, trên người mặc giáo phục, dáng vẻ thoạt nhìn cùng hắn giống nhau. Mắt thấy đối phương bày ra bộ dáng giống như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng lại không biết lỗ tai đỏ bừng đang bán đứng nội tâm chính mình, Yến Đăng nâng lên hộp thuốc lá, đưa qua.

"Hút một điếu không?" Đàn ông sao, có cái gì phải xấu hổ, ngồi xổm ở góc tường hút với nhau điếu thuốc liền lập tức không còn xa lạ.

"Cảm ơn."

Tạ Từ Thanh nhận lấy điếu thuốc, nhìn thiếu niên cầm bật lửa đưa tới, dáng vẻ ngậm điếu thuốc cười cong cong đôi mắt khiến hắn giống như bị mê hoặc, theo bản năng ngậm lấy điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu đến gần, chạm vào tàn thuốc của đối phương để châm lửa, hít sâu một hơi.

Khi khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Yến Đăng ngây ngẩn cả người. Khoảng cách này quá mức thân cận, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ đôi mắt ẩn dưới hàng lông mi nồng đậm, cùng với sống mũi cao thẳng, có thể ngửi được trên người đối phương tản ra mùi hương như ẩn như hiện của tuyết tùng, mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Trong nháy mắt trái tim giống như đập lỡ một nhịp.

"Khụ khụ."

Một chút không được tự nhiên vừa mới xuất hiện đã bị tiếng ho tê tâm phế liệt của thanh niên đánh tan.

Yến Đăng có chút dở khóc dở cười mà tiến lên, giúp đối phương vỗ vỗ lưng:

"Anh không biết hút thuốc sao?" Thấy đối phương bày ra dáng vẻ thuần thục nhận thuốc cùng tư thế châm thuốc của đối phương, Yến Đăng còn tưởng đây cũng là một kẻ nghiện thuốc giống mình.

Tạ Từ Thanh chớp đôi mắt vì ho sặc sụa mà nổi lên hơi nước. Hắn cảm thấy sự xấu hổ của cả một năm này đều do Yến Đăng mà có. Hắn không tự chủ được mà có chút ủy khuất, thanh âm rầu rĩ không vui: "Tôi đã quên."

"Ha ha ha, đến chuyện này anh cũng quên được sao?" Liếc mắt thấy lỗ tai của đối phương lại lần nữa đỏ lên, Yến Đăng vội đem ý cười nuốt trở về, gãi gãi tóc xin lỗi nói: "Đều do tôi, tôi không nên đưa thuốc lá cho anh."

Nói thật, Yến Đăng cũng không nghĩ tới Tạ Từ Thanh cao lãnh khó gần trong miệng bạn học lại là cái dạng này, không những không bày ra cái giá của đại minh tinh, ngược lại còn có chút... ân, có chút ngốc manh.

Đừng nói đại minh tinh, ngay cả đàn ông bình thường khi liên tiếp bị mất mặt trước một người đồng giới kém tuổi hơn mình đều sẽ không nhịn được mà xấu hổ buồn bực, vì giải tỏa buồn bực xấu hổ, nói không chừng còn sẽ giận chó đánh mèo.

Chỉ là thanh niên này không những không giận chó đánh mèo, lại còn đỏ vành mắt, nhấp miệng, dáng vẻ ủy khuất ba ba mà nhìn hắn một cái, hơn nữa vì đóng phim nên chuyên viên trang điểm đã cố ý trang điểm cho hắn trông nhỏ hơn tuổi thật, dáng vẻ này thật giống một con chó con phát hiện bị chủ nhân mình lừa dối, quả thực quá phạm quy.

Nội tâm Yến Đăng nháy mắt bị đánh trúng, vội vàng móc ra long cần tô mà buổi sáng hắn xếp hàng mới có thể mua được, đưa cho đối phương để dỗ đối phương vui vẻ: "Mời anh ăn long cần tô, coi như quà tạ lỗi."

Trong tay thiếu niên nâng một hộp nhựa nho nhỏ, bên trong đựng hai viên kẹo trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.

"Không tức giận."

Phương Thịnh đã từng nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được nhận đồ ăn thức uống mà người xa lạ đưa, thậm chí anh ta còn giảng giải cho hắn rất nhiều rất nhiều nguy hiểm có thể xảy ra, hắn vẫn luôn làm được. Bất quá khi nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Yến Đăng, Tạ Từ Thanh căn bản không thể từ chối, tựa như thời điểm hắn quên chính mình không hút thuốc.

Mở nắp ra, nhẹ vê một chút rồi nhét vào trong miệng, cảm thụ được vị ngọt của đường đang dần tan trên đầu lưỡi, Tạ Từ Thanh theo bản năng lộ ra khuôn mặt hạnh phúc.

Nhìn thanh niên híp mắt một ngụm lại một ngụm mà ăn, nhìn qua vô cùng ngon miệng, Yến Đăng cảm thấy trong miệng mình giống như cũng mang theo vị ngọt.

Ăn hết một cái, Tạ Từ Thanh có chút lưu luyến mà đem nắp hộp đóng lại, nhét vài túi quần, sau đó vươn tay: "Tạ Từ Thanh."

"Yến Đăng." Hai người hỗ động ngươi tới ta đi hơn nửa ngày lúc này mới nhớ tới việc tự giới thiệu, sau khi nói xong, cả hai đều cảm thấy có chút buồn cười.

"Cậu mời tôi ăn kẹo, sau này tôi mời cậu ăn cơm."

Tạ Từ Thanh cảm thấy Yến Đăng rất hợp nhãn duyên với mình. Hắn bỗng nhiên hiểu được câu nói: vừa gặp mà như đã thân thiết từ lâu. Hắn không đành lòng để mối quan hệ này kết thúc như vậy, vội vàng đưa ra lời mời.

"Được."

Trước lời mời chân thành của một siêu cấp soái ca như vậy, Yến Đăng không có ý định từ chối, hắn có chút dở khóc dở cười mà nghĩ, về sau sẽ không còn tư cách để chỉ trích bạn cùng bàn là chết nhan khống nữa, bởi vì hai người không phải đồng loại sao?

Còn việc đã nói tốt muốn tới xin chữ ký rồi cùng nhau ăn cơm với Hứa Học Cần, đã lớn như vậy rồi, phải học được cảm giác đả kích vì bị cho leo cây thôi.

"Tiểu Tạ cậu ở chỗ này à, tôi nói cho cậu nghe, tên kia...." Tôn Huy đầy mặt tức giận mà đi tới, trong nháy mắt khi nhìn thấy Yến Đăng bên cạnh Tạ Từ Thanh, hắn giống như là bậc thầy xuyên kịch, sắc mặt chớp mắt đã biến thành tươi cười hòa ái: "Tiểu Tạ, vị học đệ này là?"