Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 4.2

EDIT +BETA: Hạ

"Yến Đăng, cậu đang nhìn cái gì?" Hứa Học Cần thò đầu qua, hướng phía cửa sổ nhìn nhìn, không có ai ở đó cả.

Yến Đăng trong nội tâm nói, ngốc thiêu thân, thần tượng của ngươi vừa nãy chỉ cách ngươi không tới khoảng cách một mét, chẳng qua ngươi mãi đắm chìm trong môn ngữ văn, cho nên không chú ý tới mà thôi.

Đúng vậy, ngay ánh mắt đầu tiên Yến Đăng liền biết chủ nhân của cặp mắt kia khẳng định là Tạ Từ Thanh - người đang đóng phim ở trong trường học. Bất quá người này lá gan cũng rất lớn, hắn không lẽ không biết, nếu như bị nhận ra ở trong trường sẽ tạo ra bao lớn rối loạn sao? Không nghĩ tới hiệu trưởng có thể để một bao thuốc nổ di động như thế đi lại trong nhóm học sinh, hình tượng nghiêm khắc của hiệu trưởng trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

"Cậu có muốn cùng đi với tôi không?"

"Gì?"

"Tôi ở đây nói nửa ngày cậu không nghe được gì sao? Tôi đang nói, cuối tuần này không cần học bù, chúng ta cùng nhau đi cách vách xem Tạ Từ Thanh." Hứa Học Cần nói đến hai ngày nghỉ mà kích động không thôi, lần cuối cùng được nghỉ trọn vẹn là chuyện của hai tháng trước.

"Ngữ văn..."

"Dừng, đừng nhắc đến ngữ văn thì chúng ta vẫn là bạn tốt. Đi không đi không? Nghe nói đoàn phim còn tuyển mười học sinh của khối lớp 10, 11 đến làm diễn viên quần chúng đâu, ai nha, tưởng tượng đến nhóm người kia có thể tiếp xúc gần gũi với Tạ Từ Thanh và Hàn Khả Nhi, còn cùng bọn họ đóng chung phim, tôi hâm mộ ghen tị chết mất!"

Nhìn Hứa Học Cần trừng một đôi cẩu cẩu mắt đáng thương hề hề mà nói, Yến Đăng rất là hiền từ mà đáp ứng cậu ta: "Được, ba ba bồi con đi."

Thấy Yến Đăng đáp ứng, Hứa Học Cần huy huy nắm tay một chút, sau đó vươn tay sờ sờ bên trong ngăn bàn: "Ai nha, cuốn sổ siêu đắt tôi mua lần trước ở chỗ nào nha? Hắc hắc, đến lúc đó tôi sẽ xin chữ ký của Tạ Từ Thanh và Hàn Khả Nhi. Nghe nói Tạ Từ Thanh làm người tương đối lạnh lùng, anh ấy không thích cùng fans tiếp xúc gần gũi, bất quá Hàn Khả Nhi lại đặc biệt thân thiện, người cũng rất đẹp, chỉ cần tôi bày ra thái độ thành khẩn chút, nhất định cô ấy sẽ ký tên cho tôi, nói không chừng còn ghi thêm lời chúc linh tinh, hắc hắc."

Yến Đăng nhìn Hứa Học Cần trước đó còn bày ra một bộ "Ta là Tạ Từ Thanh tử trung phấn" lúc này lại nhắc mãi Hàn Khả Nhi, trên mặt đều là dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo mà cười cười, quả nhiên, ở trong lòng các nam sinh, thần tượng cho dù tốt, gặp được cô nương nào đó xinh đẹp, thần tượng nam thần cái gì đều phải né xa ba thước, căn bản không thể so sánh cùng một chỗ.

Sau một hồi tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, Hứa Học Cần rốt cuộc tìm ra đồ vật muốn tìm từ trong núi sách vở, vừa quay đầu liền thấy Yến Đăng đang cầm di động đặt vé xe lửa.

"Cậu mua vé xe lửa làm gì?"

"Tuần sau tôi muốn xin nghỉ đi thành phố B một chuyến, đặt vé sớm chút cũng tốt." Kỳ thật hắn vốn dĩ tính toán cuối tuần này sẽ đi thành phố B, nhưng nếu đã đáp ứng cùng Hứa Học Cần đi đoàn phim chơi, vậy thì phải sửa lại kế hoạch.

"Đi thành phố B làm gì?"

"Cậu cũng biết, tôi rất thiếu tiền, lão sư có thể giúp tôi nhất thời, cũng không thể giúp được cả đời đi. Ba tôi có để lại cho tôi một ít đồ vật, nghe nói là vật tổ truyền, tôi cầm đến thành phố B xem có thể bán được không, như vậy sau này lên đại học cũng không cần lo thiếu tiền nữa." Hắn nói dối một bộ vô cùng tự nhiên, kỳ thật hắn đi thành phố B là muốn dùng nhãn lực của mình đi nhìn một chút, xem có thể đào được đồ tốt gì hay không.

Nói tới cũng rất bất đắc dĩ, giá nhà cho thuê ở Thuần Cẩm thị lại tăng cao thêm vài lần, trong tay hắn chỉ còn một chút tiền vốn giữ lại để dưỡng thân thể, muốn có một phòng ở độc lập còn phải kiếm thêm tiền. Yến Đăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên kiếm tiền bằng cách nhặt của hời là tốt nhất, hiện tại hắn đã có đủ năng lực bảo vệ chính mình, cho nên liền nghĩ đi thử một phen.

Nhắc đến việc nhà của Yến Đăng, Hứa Học Cần cũng không dám nhiều lời, đành phải ríu rít nói đến Hàn Khả Nhi, nói nàng có diện mạo đẹp bao nhiêu, lại biết múa biết nhảy biết ca hát vân vân, lấy những thứ này để rời đi lực chú ý, miễn cho Yến Đăng vì chuyện này mà thương tâm.

**

Tạ Từ Thanh không nghĩ nhanh như vậy liền có thể gặp lại Yến Đăng.

Hắn chỉ là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ra ngoài đi loạn một lúc, vừa mới rẽ vào một góc, hắn liền nhìn thấy thiếu niên kia đang thả lỏng dựa vào góc tường của tòa nhà dạy học, cúi đầu hút thuốc.

Thuần Cẩm thị nằm ở phía nam, đêm qua vừa có một trận tuyết rơi khiến Tôn Đạo rất cao hứng, cả buổi tối đều dẫn theo mọi người trong đoàn quay đến nửa đêm, chính là vì một cảnh nam nữ chủ hẹn hò với nhau trong đêm tuyết. Tuyết rơi cũng không lớn, hơn nữa nhiệt độ không khí cũng bắt đầu ấm lên, cho nên đêm qua thời điểm tuyết rơi đẹp bao nhiêu, hiện tại tuyết tan lại xấu bấy nhiêu.

Tuyết đọng màu trắng xen lẫn loang lổ nước bùn, nơi nơi đều là cành khô lá mục.

Thiếu niên còn chưa thành niên, ngây ngô như quả cam xanh chưa chín (?), nghiêng người dựa vào góc tường, bóng râm đem gương mặt hắn chia thành hai nửa, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đỏ đang chậm rãi nhả ra từng đợt khói thuốc xám trắng. Nhìn thấy một màn này, Tạ Từ Thanh chỉ cảm thấy đầu quả tim giống như bị một sợi lông chim mềm mại cọ qua, mang theo một trận tê ngứa kỳ quái sau đó yên lặng mà biến mất.

Hắn theo bản năng lấy ra di động, tìm đúng góc độ.

Răng rắc.

Bốn mắt nhìn nhau.