Tôi và 0412 hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Cho nên đối với chuyện bên ngoài, tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Ở trong trường học đều sẽ có người liếc nhìn, đều cảm thán có lẽ vì tôi bị Đoạn Cảnh Tắc bỏ rơi, chịu đả kích quả lớn cho nên đã điên mất rồi.
Ờ thì….. Cái này cũng rất khó nói, bọn họ vui là được.
Trên thực tế, tâm tư lẫn tâm tình của tôi sớm đã không còn đặt ở trường học nữa rồi, giống như là một vết nứt mở ra hai thế giới khác, tôi ở bên này, bọn họ ở bên kia.
Lần tôi được lôi kéo trở về thế giới của bọn họ cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Nguyên nhân là khi ở căn tin ăn cơm, tôi vô tình nhìn qua cửa sổ lầu hai và vô tình chứng kiện một màn “bắt nạt”, Hạ Vãn Tình kiêu ngạo đứng trước mặt Đoạn Cảnh Tắc đang ở cùng với một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, giơ tay hất khay đồ ăn lên đầu nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu đó.
Từ xa, tôi nhìn thấy Đoạn Cảnh Tắc hất cô ấy ra, Hạ Vãn Tình loạng choạng, lảo đảo lùi lại hai bước, cô ấy giống như không thể tin được, nhìn chằm chằm Đoạn Cảnh Tắc vài giây, sau đó che mặt bỏ chạy.
Tôi còn nghe thấy được người xung quanh mình đang khẽ nói nhỏ:
“Trời ạ, Hạ Vãn Tình trở thành chính thất chưa được bao lâu mà Đoạn Cảnh Tắc nhanh như vậy đã chán nản rồi à?”
“Nhỏ đó xứng đáng bị vậy, trước khi hẹn hò với Đoạn Cảnh Tắc, chẳng phải đã biết rõ con người cậu ta rồi sao? Hơn nữa, nhỏ đó không phải đã cướp Đoạn Cảnh Tắc khỏi tay Trì Ngưng Vi sao?”
“Tại sao chỉ nói mỗi con gái chứ, theo tôi thấy Đoạn Cảnh Tắc chính là cái loại chó không ăn được cứt, không hiểu sao một thứ hời hợt rác rưởi như Đoạn Cảnh Tắc lại có nhiều người thích đến vậy?”
Tôi đặt khay đồ ăn của mình vào chỗ để lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh, tôi bỗng dưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Chủ nhân của giọng nói này là Hạ Vãn Tình, khác hẳn với giọng điệu cao ngạo thích ra vẻ với người khác, giọng nói của cô ấy lại tràn đầy chán ghét, giống như đang nói chính mình: “M ẹ k i ế p, mình còn phải chịu đựng cái sự ghê tởm của cái tên Đoạn Cảnh Tắc bao lâu nữa mới có thể thành công đây?”
Cô ấy dường như đang tự phát tiết chính mình, không còn là kiểu nữ thần tao nhã cao ngạo nữa, tôi nghe thấy cô ấy thở dài ai oán một tiếng, sau đó nói: “M ẹ k i ế p ---- càng ngu hơn là mình phải giả vờ như một đứa ngốc trước mặt người khác, mà còn là cái loại não yêu đương ngu ngốc nữa chứ…”
Những câu chửi dài xuyên quốc gia của cô ấy khiến tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ, tôi đẩy cửa ra, đứng ở cửa buồng vệ sinh, cùng Hạ Vãn Tình đang nổi điên bốn mắt nhìn nhau.
Cô ấy có vẻ choáng váng, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, dường như không có việc gì, cô ấy bình tĩnh thu lại bộ mặt dữ tợn vừa rồi, thu hồi nắm đấm ra khỏi bức ảnh của Đoạn Cảnh Tắc đang được dán trên gương trang điểm, thản nhiên xé bức ảnh đi như không có chuyện gì rồi giữ nó trong tay.
Sau đó cô ấy thản nhiên nhìn tôi, lại biến thành cái bộ dạng hoa khôi giảng đường cao cao tại thượng, như thể cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của tôi vậy.
Cô ấy thậm chí còn vờ như không biết gì, nhìn tôi cười cười, dùng giọng điệu thờ ơ để chào tôi: “Lâu rồi không gặp, Trì Ngưng Vi.”
Tôi đánh giá cô ấy từ trên xuống, ánh mắt cô ấy đảo quanh dưới cái nhìn đánh giá của tôi, tôi ho khan, khéo léo nói: “Hạ Vãn Tình, nếu chuyện cậu thích Đoạn Cảnh Tắc là bất đắc dĩ, vậy thì buổi tối hãy đến thư viện tìm tôi.”
Cô ấy thu lại ánh mình lưỡng lự, có chút cảnh giác nhìn tôi, nói: “Cậu muốn gì? Bọn họ đều nói cậu điên rồi, cậu không phải là muốn trả thù tôi đó chứ?”
Tôi xem thường nhìn cô ấy.
Buổi tối đó, Hạ Vãn Tình vẫn đến đây.
Cô ấy giống như kẻ trộm, lén lút ngồi ở vị trí đối diện tôi, sau đó không nói một lời nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn lại cô ấy, và hỏi cô ấy một câu rất đơn giản, tôi dứt khoát hỏi: “Hạ Vãn Tình, cậu có cảm thấy tôi là một người thông minh không?’
Tầm mắt cô ấy di chuyển từ sách lập trình dữ liệu trên bàn lên gương mặt tôi, biểu cảm một lời khó nói hết, cho nên tôi đã hỏi lại cô ấy: “Vậy cậu cảm thấy, tôi sẽ thích hạng người như Đoạn Cảnh Tắc sao?”
Cô ấy rốt cuộc cũng phản ứng lại, đại khái là hiểu được gì đó, kể từ lúc tôi thổ huyết sau khi chia tay Đoạn Cảnh Tắc cho đến những thay đổi lớn mà tôi có, cô ấy dường như đã khẳng định, nghẹn họng trân trối nhìn tôi, bàn tay run rẩy vươn ra, chỉ vào người tôi, lắp bắp nói: “Cậu… Cậu… Cậu…”
Cô ấy quả thật rất kích động, mạnh mẽ ôm lấy tay tôi, nói: “Cậu… Cậu… Cậu…”
Tôi bình tĩnh rút tay ra khỏi tay cô ấy, bình tĩnh gật đầu, rồi lại bình tĩnh nói với cô ấy: “Tôi đang nghiên cứu những thứ này, Hạ Vãn Tình, trước tiên, tôi muốn dạy cho cậu một ít phương thức trao đổi mới.”