Làm Chủ Vận Mệnh

Chương 7

Hạ Vãn Tình cũng “điên” rồi.

Có người chụp được cảnh chúng tôi gặp nhau, trong bức ảnh mơ hồ, Hạ Vãn Tình vẻ mặt kích động chạy đến nắm lấy tay tôi.

Bài post trên diễn đàn trường còn chưa có nhiệt, quần chúng ăn dưa vẫn chưa hiểu được có chuyện gì đang xảy ra, thì mỗi ngày đều nhìn thấy Hạ Vạn Tình không rời tôi dù chỉ một tấc, mà vẻ mặt tôi nghiêm túc cầm một quyển vở, như thể tôi đang diễn giải gì với cô ấy.

Hạ Vãn Tình rõ ràng không có duyên với những con số và mật văn, tôi dạy cô ấy suốt một tuần mà cô ấy vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, tựa như đang chỉ người nhà Thanh học tiếng Anh trong ba ngày vậy.

Vài ngày sau, tôi cùng 0412 mới biết được, hóa ra Hạ Vãn Tình cũng có hệ thống trên người.

Cô ấy là một vũ công, trên đường tham gia thi đấu thì bị t a i n ạ n, chân của cô ấy bị thương nghiêm trọng, nhảy múa là cả giấc mơ của cô ấy, sau khi tỉnh dậy, cô ấy mỗi ngày đều sống trong tuyệt vọng, bỗng dưng một ngày, trên người cô ấy đột nhiên xuất hiện một hệ thống.

Hệ thống “Nữ phụ độc ác”, chính là cô ấy phải luôn xuất hiện bên cạnh Đoạn Cảnh Tắc, sắm vai một nữ phụ tâm cơ ác độc, đuổi đi những người bên cạnh Đoạn Cảnh Tắc, cho đến khi nào Đoạn Cảnh Tắc toàn ý yêu cô ấy.

Công lược thành công thì chân cô ấy sẽ được phục hồi, thất bại thì cô ấy sẽ c h ế t.

Đây là hệ thống trên người cô ấy.

Hạ Vãn Tình nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, sắc mặt cô ấy bình tĩnh, nhưng trong mặt tựa như sắp khóc, tôi lúc này mới ngộ ra được, người con gái đứng trước mặt tôi ngay lúc này, mới chính là con người thật của cô ấy.

Cô ấy nói với tôi bằng một giọng điệu bình thản đến lạ thường: “Trì Ngưng Vi, từ khi còn nhỏ tôi đã biết, tôi nhất định sẽ trở thành diễn viên múa ưu tú nhất quốc gia, vì giấc mơ này, tôi nguyện ý trả giá hết mọi thứ.”

Cô ấy nói tiếp: “Nếu cậu có cách, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi.”

Tôi biết rõ cô ấy rất phiền chán với nhiệm vụ của hệ thống, giống như cái cách cô ấy đối với Đoạn Cảnh Tắc.

A, khi tôi đang dạy Hạ Vãn Tình học tiếp ba phần mật văn, Đoạn Cảnh Tắc đã bắt gặp chúng tôi, bên người hắn còn có một đàn em vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi và Hạ Vãn Tình, bộ dáng trên mặt quả thật có chút áy náy, hoặc là hoài nghi, ánh mắt hắn chuyển dời lên tôi rồi sang Hạ Vãn Tình, nhìn qua nhìn lại thật lâu, cuối cùng hắn nói: “Hai em --- hai em vì anh, mà đã làm đến mức này rồi ư?”

Tôi cùng Hạ Vãn Tình không ai rảnh để tâm tới hắn.

Chúng tôi cũng không hiểu được, tại sao chúng tôi muốn đạt được giấc mơ của mình thì nhất định phải có được tình yêu vô giá trị từ một chiếc bình rỗng cơ chứ, tôi và Hạ Vãn Tình là ngoại lệ, chỉ là trên thế giới này, có bao nhiêu “ngoại lệ” giống tôi và Hạ Vãn Tình nhỉ?

Chúng tôi có ước mơ, có khát vọng, không cam lòng, còn có rất nhiều chuyện muốn hoàn thành, đây là chấp niệm của chúng tôi, cho đến một ngày, xuất hiện một tia hy vọng, tia hy vọng này có thể giúp chúng tôi theo đuổi chấp niệm kia, nhưng cái giá phải trả là tình yêu của ai đó.

Không có được sẽ c h ế t, có được thì có thể biến giấc mộng trở thành sự thật.

Trên đời này chỉ có tình yêu của ai đó là quan trọng nhất thôi sao?

Thật sự là chuyện nực cười nhất trên đời mà.

Tôi nhìn Hạ Vãn Tình, thân thiết khoát tay và hứa với cô ấy, tôi nói: “Hạ Vãn Tình, tôi sẽ cố gắng hết sức.”