Khi tôi rời khỏi văn phòng của cô Chu, thì nghe thấy thanh âm của hệ thống “0412” kia.
Hắn hỏi tôi: “Tiếp theo ngài định làm gì? Không trở về lớp cũ sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì hệ thống ban đầu của tôi mỗi lần giao nhiệm vụ cho tôi xong thì biến mất.
Ví dụ như lúc tôi phát hiện bản thân bị bệnh, đó cũng chính là lúc hệ thống xuất hiện và giao cho tôi nhiệm vụ, bảo tôi công lược Đoạn Cảnh Tắc và phải trở thành bạn gái của hắn trong vòng ba năm, sau đó liền biến mất.
Về sau hệ thống đó chỉ xuất hiện đúng hai lần, một lần là lúc tôi trở thành bạn gái của Đoạn Cảnh Tắc, lần còn lại là cái hôm Đoạn Cảnh Tắc đề nghị chia tay với tôi, nó xuất hiện nói nhiệm vụ của tôi thất bại.
Sau đó hệ thống của tôi đã đổi thành “0412” như hiện tại.
Tôi không trả lời hắn, mà hỏi lại: “Bây giờ ngươi nói chuyện với kí chủ thế này thì có bị coi là phạm quy không? 0412, tại sao ngươi có thể trở thành hệ thống của ta? Chẳng lẽ mỗi kí chủ đều có cơ hội đổi hệ thống và nhiệm vụ của mình à?”
Giọng nói trong đầu tôi lập tức biến mất, nghe như đang tức giận --- hay là hệ thống sẽ có quy tắc im lặng?
Giống như việc tôi không thể nói cho người khác nghe chuyện tôi ở bên Đoạn Cảnh Tắc là bởi vì trên người tôi có hệ thống, sở dĩ tôi trở thành một liếʍ cẩu như vậy chỉ vì đó là nhiệm vụ kéo dài mạng sống mà hệ thống giao cho tôi.
Cho nên việc có quy tắc im lặng giữa kí chủ và hệ thống là chuyện hết sức bình thường.
Phải tìm ra cách nào đó.
Tôi vừa đi về nhà vừa suy nghĩ.
Tôi không trả lời 0412, thực ra trước kì thi tháng một tuần, tôi quả thật không có ý định quay trở về cái lớp kia.
Không phải vì Đoạn Cảnh Tắc hay Hạ Vãn Tình, mà bởi vì bầu không khí học tập ở cái lớp đó không phù hợp với tôi.
Ở tuần cuối cùng này, việc ở lại lớp đó cũng chỉ tổ làm mất thời gian mà thôi.
Tôi phải nhanh chóng củng cố lại kiến thức một cách khoa học nhất có thể.
Ba tôi không phản đối yêu cầu của tôi, lúc còn nhỏ, sau khi mẹ tôi qua đời bởi vì căn bệnh thiếu m á u hồng cầu nặng, ông ấy cũng bắt đầu cưng chiều tôi vô điều kiện.
Bởi vì ông biết tôi cũng sống không được bao lâu.
Cho nên ông ấy không có bất kỳ yêu cầu gì ở tôi, chỉ cần mỗi giây mỗi phút mỗi giờ tôi còn sống vui vẻ ở trên đời này thì đã là tốt lắm rồi.
Mặc kệ là việc tôi theo đuổi Đoạn Cảnh Tắc một cách bất thường trước đây, hay là hiện giờ tôi xin ông ấy đến trường xin cho tôi được nghỉ phép một tuần để củng cố lại kiến thức, ông ấy đều không hỏi lý do, trực tiếp làm theo yêu cầu của tôi.
Tôi xem cấu trúc của mỗi môn học.
Thật ra, việc học cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ cần bạn có thể sắp xếp các kiến thức rời rạc trong đầu thành một cấu trúc có logic, sau đó dựa vào cấu trúc này thêm thắt vài chi tiết, thì tất cả kiến thức khó hiểu sẽ như những gân lá trên cây, tuy phức tạp nhưng vẫn có trật tự nhất định.
Tôi tiếp thu những kiến thức này chỉ trong ba ngày, bởi vì thời gian quá gấp, trước mắt tôi phải đảm bảo kết quả của kỳ thi cuối tháng thật hoàn hảo, cho nên lúc ôn tập tôi đã dồn toàn bộ trí lực để xem lại kiến thức.
Theo kịp những kiến thức thật ra cũng không khó như tôi đã tưởng tượng.
Sau khi ôn bài xong, tôi đi làm những bài thi toán học do cô Chu đưa cho, đó cũng là những bài kiểm tra hàng tuần của lớp thực nghiệm, khi tôi đang tính nhẩm câu hỏi lớn cuối cùng, tôi đột nhiên trở nên ngốc đi.
Bởi vì tôi bỗng dưng không hiểu nổi hai năm bản thân lãng phí cho Đoạn Cảnh Tắc có ý nghĩa gì.
Nếu cơ thể tôi khỏe mạnh, hoặc là hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ khác, chẳng hạn như lúc ở cấp hai, tôi thường xuyên đoạt giải trong các cuộc thi, thì tại sao nhiệm vụ mà tôi nhận được không phải là tiếp tục cố gắng, phát huy thiên phú của mình mà lại đem sinh mệnh của mình đặt lên người một tên hoa hoa công tử, lại còn phải phụ thuộc vào thứ tình yêu hư vô mờ mịt này kia chứ?
Chẳng lẽ tình yêu của Đoạn Cảnh Tắc là một thứ gì đó rất quý giá sao? Nếu công lược thành công thì tôi có thể tiếp tục được sống, thật sự là… Thật sự là quá hoang đương.
Có lẽ tôi ngẩn người quá lâu, nên mới khiến 0412 trong đầu cảm thấy tôi bị câu hỏi này làm khó, hắn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở:
“… Thay đổi biến số, biến đổi bài toán tìm cực trị của hàm số lượng giác thành bài toán tìm cực trị của hàm số bậc hai trên một khoảng… Không phải chứ, Trì Ngưng Vi, ngài hiện tại sa đọa đến mức ngay cả dạng câu hỏi này cũng không biết làm ư?”
Thanh âm của 0412 rõ ràng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tôi lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua câu hỏi rồi tính toán câu trả lời trong đầu.
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng về trình độ của mình, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó lại đột nhiên như kiểu phúc đến thì lòng cũng sáng ra, tôi chắc chắn hỏi 0412: “Ngươi biết ta, đúng không, 0412?”
Hệ thống trong đầu tôi lại im lặng, tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lúc tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời, hắn lại đột nhiên mở miệng, nói với tôi: “Tôi biết cậu, Trì Ngưng Vi, có lẽ cậu đã quên, chúng ta là bạn cùng bàn hồi lớp một, lúc đó cô giáo đã bảo mọi người dùng 123 để tạo ra con số lớn nhất, chỉ có mình cậu là viết 3 lũy thừa 21.”
Tôi sớm đã quên đi chuyện này, nhưng thiên phú toán học của tôi thực sự đã bộc lộ từ khi tôi còn rất nhỏ, ba tôi cũng từng dẫn tôi đi kiểm tra chỉ số IQ, đại khái cũng rất cao, tất cả thầy cô kiểm tra đều vây quanh tôi như đang xem gấu trúc, chỉ có ba tôi bi thương nhìn tôi, ông nói: “Nếu con không mắc phải căn bệnh c h ế t t i ệ t này, Ngưng Vi, về sau ba sẽ tự hào về con biết bao nhiêu.
Sau đó lúc bắt đầu đến trường, mặc dù thầy cô nào cũng đều yêu thích tôi, nhưng mà khi tôi biết được bản thân chỉ sống được đến tuổi trưởng thành cho nên cũng mất dần đi hứng thú học tập, cùng lắm tham gia mấy cuộc thi là đủ lắm rồi.
Mỗi lần trước ngày diễn ra cuộc thi, tôi đều xem qua sách giáo khoa vài lần, nhưng thành tích lại nửa vời, chỉ có môn toán là tôi giỏi nhất, thỉnh thoảng còn đại diện trường đi thi nữa.
Mãi đến lúc gặp Đoạn Cảnh Tắc, một lòng một dạ đều đặt trên người hắn, hao hết tâm lực để công lược hắn chỉ để duy trì mạng sống, cho nên cũng không có mấy thời gian quan tâm đến chuyện học này kia nữa.
Cho đến khi trở nên bình thường như mọi người --- thiên phú cũng là một thứ không thể phung phí.
Sau khi 0412 nói xong, lại bổ sung thêm một câu, hắn nói: “Trì Ngưng Vi, cậu có biết cái lúc cậu nói 3 lũy thừa 21 đã làm tôi sốc đến nhường nào không, tôi không có được thiên phú như cậu, nhưng cậu đã khơi dậy cho tôi niềm yêu thích về những con số.”
Tôi hỏi hắn: “Vậy tại sao cậu lại biến thành hệ thống?”
Lần này hắn trả lời lại rất nhanh, hắn nói: “Đây là một phần của quy tắc im lặng, cho dù tôi có nói, cậu cũng không nghe được.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Cậu vẫn nên lo cho vấn đề trước mắt đi, Trì Ngưng Vi, nhiệm vụ của cậu chính là ở mỗi kỳ thi học kỳ -- tức là kỳ giữa kỳ và cuối kỳ phải đạt được hạng nhất, cậu chỉ còn cách kỳ thi cuối kỳ ba tháng thôi, đây là khoảng đệm do hệ thống cấp cho cậu, nhưng đến kỳ thi đại học, cậu phải đạt yêu cầu ở tất cả các môn mới được.”
Tôi gật đầu, ậm ừ một tiếng, 0412 nói xong thì biến mất, tôi đoán việc hắn và kí chủ trao đổi cũng có thể bị hạn chế.
Tôi cũng không có ấn tượng sâu sắc gì về những chuyện hồi tiểu học, thật ra chỉ cần tôi muốn nhớ thì sẽ không bao giờ quên được chuyện đó, chỉ tiếc lúc đó tôi là một kẻ quái gở lãnh đạm, độc lai độc vãng, không có hứng thú với cứ điều gì, cho nên không có ấn tượng gì cả.
Tôi đi tra cứu hồ sơ tốt nghiệp rồi xem ảnh hồi tiểu học rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tấm hình, lúc đó tôi mới sáu, bảy tuổi, ngồi xổm trên mặt đất và dùng cành cây để chuyển đổi công thức toán học một cách nhàm chán, và bên cạnh tôi có một cậu bé mi thanh mục tú đang chăm chú nhìn.
Tôi nhìn kỹ bức ảnh này, tuy rằng không có ấn tượng gì, nhưng khi nhìn thấy nó, không hiểu sao tôi lại chắc chắn rằng cậu bé đó chính là 0412.
Tôi nhắm mắt, cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về những thứ liên quan đến cậu bé đó, trong đầu dường như có rất nhiều bài PPT đang được hồi tưởng lại, tôi như đã tìm được rất nhiều ký ức năm sáu, bảy tuổi.
Lúc đó tôi hoàn toàn lạc lõng, chỉ nhớ đến lớp toán tiểu học của mình, cô giáo cẩn thận tỉ mỉ viết bảng đen ba con số 1, 2, 3, sau đó bảo chúng tôi tạo ra một số lớn nhất dựa trên sự hiểu biết của mình.
Tôi nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đã viết lên quyển vở con số 3 lũy thừa 21, sau đó là giọng nói sốt ruột của cậu bé bên cạnh tôi, hắn nhìn thấy đáp án của tôi, nhỏ giọng nói:
“Cậu viết cái gì vậy?” Hắn đẩy quyển vở của mình về phía tôi, sau đó bảo tôi viết đáp án 321 giống hắn.
Cuối cùng tầm mắt của tôi dừng lại trên khuôn mặt non nớt của hắn, tôi nhớ lại giọng điệu lúc ấy của bản thân, vừa non nớt vừa kiêu ngạo, tôi nói: “Tần Chấp Mân, cậu thì biết cái gì chứ.”
Tôi mở mắt, viết nhanh tên Tần Chấp Mân xuống bài thi, sau đó mở máy tính lên, bắt đầu tra Baidu.
Ban đầu tôi nghĩ bản thân phải sử dụng phương pháp loại trừ trong dữ liệu thông tin khổng lồ này, nhưng thật ra không cần, bởi vì ngay khi nhập cái tên này và thông tin đầu tiên hiện lên, tôi liền biết, đó chính là Tần Chấp Mân.
Hình ảnh kèm theo là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ánh mắt anh tuấn tiêu sái, có khí chất của một thiếu niên hăng hái, tuy nhiên tiêu đề của tin tức lại rất nặng nề và buồn bã.
[Thiên tài lập trình Tần Chấp Mân hành động dũng cảm, sau khi cứu được ba đứa trẻ khỏi c h ế t đuối thì không may đã qua đời, chính phủ vì việc này đã trao cho hắn giải thưởng “Nghĩa dũng vì dân” và “Công dân ba tốt”---]
Tôi nhìn vào thời gian đăng tin, chỉ cách một tuần tôi gặp chuyện không may và đổi hệ thống khác.
Tôi tựa lưng vào ghế, nhìn hình ảnh chàng thiếu niên anh dũng trên màn hình máy tính, tôi nghĩ rằng hai năm sau khi hệ thống xuất hiện trên người tôi, có lẽ tôi đã chạm phải bí mật của một thế giới khác.
Nếu tôi sắp c h ế t, trên người tôi sẽ xuất hiện một hệ thống và giao nhiệm vụ cho tôi, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ là có thể kéo dài mạng sống --- việc một số người đã c h ế t có thể biến thành hệ thống phát nhiệm vụ và buộc chặt với con người, cái này cũng không phải là điều gì quá khó tin.
Tôi nhìn ảnh của Tần Chấp Mân trên máy tính, rồi dùng bút khoan tròn lên cái tên trên bài, ngòi bút dừng lại ở chữ “Mân”, tôi cau mày, thất thần suy nghĩ:
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tần Chấp Mân, thế giới mà cậu đang sống, rốt cuộc là thế giới gì vậy?”