Làm Chủ Vận Mệnh

Chương 3

Ngày tôi trở lại trường, rất nhiều người đã đến xem để cười nhạo tôi.

Tôi mặt không biến sắc, bình tĩnh tiêu sái lướt qua ánh mắt trào phúng của bọn họ bước vào lớp học, bước đến chỗ ngồi của mình.

Không biết là ai ở trong lớp cười nhạo, có người chỉ vào thùng rác ở bên cạnh, nói với tôi: “Trì Ngưng Vi, chỗ của cậu ở đó.”

Tôi nhìn qua bên đó, đồ vật của tôi đều bị ném vương vãi khắp nơi bên cạnh thùng rác, nhưng mà bởi vì đều sẽ có nhân viên vệ sinh đến lớp để quét dọn, hơn nữa đang là mùa hè, những loại rác ẩm ướt sẽ không bao giờ được phép vứt ở trong lớp, cho nên cũng không có lộn xộn đến mức tôi đã tưởng tượng.

Tôi bước đến dọn dẹp bàn học, nhét tất cả đồ vật vào trong balo, sau đó xách balo đi ra khỏi lớp.

Đám bạn học vẫn đang nhìn tôi đều rất ngạc nhiên, tôi có thể nghe thấy bọn họ vừa nhìn tôi, lại vừa thì thầm với nhau, còn có những tiếng khịt mũi khinh thường.

Cho đến khi có người lên tiếng, phá vỡ sự tò mò của họ, mỉa mai hỏi: “Không phải chứ, Trì Ngưng Vi, chỉ là thất tình thôi mà, cậu còn định bỏ học luôn à?”

Tôi phớt lờ họi, hiên ngang bước ra khỏi lớp mặc cho bọn họ vẫn đang đùa cợt tôi.

Khi tôi bước ra đến cửa lớp, vừa hay nhìn thấy Đoạn Cảnh Tắc và Hạ Vãn Tình đang đi đến.

Hạ Vãn Tình nắm lấy cánh tay Đoạn Cảnh Tắc, dường như đã rất quen thuộc với chuyện này, đang nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng lại còn cười rất tươi.

Đoạn Cảnh Tắc hoàn toàn khác với trạng thái lơ đãng, bất cần của mình trước đó, hắn hơi nghiêng người, hướng về phía Hạ Vãn Tình, khóe môi nở nụ cười, chính là bộ dạng vô cùng chuyên chú.

Cho đến khi hắn ngước mắt lên và nhìn thấy tôi.

Hắn dừng lại, vô thức đứng thẳng lên, sắc mặt có chút phức tạp nhìn tôi.

Không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ đến cái hôm hắn đề nghị chia tay, nhớ đến bộ dáng lúc tôi phun một ngụm m á u lên người hắn.

Có lẽ ở trong lòng hắn, tôi bây giờ giống hệt với những bà vợ lớn ở thời cổ đại, luôn chịu thương chịu khó và không so đo tính toán.

Đoạn Cảnh Tắc cho rằng tôi yêu hắn đến tận xương tủy --- bởi vì nghe xong câu chia tay thì liền đau khổ đến mức hộc m á u, đây không phải thâm tình thì là gì.

Tâm lý của một người đàn ông đối với việc có một người phụ nữ say đắm mình luôn luôn phức tạp, một mặt xem thường cô ấy, cho rằng cô ấy sao có thể vì yêu mà trở nên hèn hạ như thế; một mặt lại tự đắc, bởi vì có người yêu mình như thế; mặt khác lại cảm thấy thương hại, haiz, cậu xem đi, người phụ nữ này sao lại thiếu tự trọng lẫn tôn nghiêm như thế, không phải bởi vì quá yêu tôi sao, cũng không thể đối xử với cô ấy quá nhẫn tâm cho nên lúc hắn nhìn thấy tôi, sắc mặt rất phức tạp, nhất thời không biết phải đối mặt với tôi thế nào.

Nhưng thật ra Hạ Vãn Tình bên cạnh hắn vừa khẩn trương vừa có chút trào phúng nhìn tôi, cô ấy ôm chặt Đoạn Cảnh Tắc, áp sát cơ thể vào hắn, như đang ngầm tuyên bố chủ quyền.

Ánh mắt tôi thờ ơ quét qua họ, sau đó mặt không cảm xúc cùng cơ thể cứng ngắc lướt qua Đoạn Cảnh Tắc.

Xa lạ hơn cả xa lạ.

Tôi đi tìm cô Chu, chủ nhiệm của lớp thực nghiệm.

Cô ấy là chủ nhiệm lớp thực nghiệm, đồng thời cũng là giáo sư cấp cao của tỉnh.

Lúc tôi tham gia các cuộc thi ở trường cấp hai, cô ấy vẫn luôn thích tôi, khi trao giải cho tôi còn thường xuyên cười tủm tỉm nói với tôi: “Trì Ngưng Vi, cô rất xem trọng em, khi nào lên cấp ba hãy đến lớp của cô được không?”

Đáng tiếc về sau tôi lại bận việc… Công lược Đoạn Cảnh Tắc để bảo vệ mạng sống, khi chọn lớp cấp ba, tôi đã chọn vào lớp của Đoạn Cảnh Tắc, nơi mà các đại thiếu gia, đại tiểu thư chỉ cần có tiền là vào được, thành tích thì nát bét.

Tuy rằng tôi không phải học trò của cô ấy, nhưng vị lão sư này ngay từ đầu đã muốn cứu vớt tôi, còn tìm tôi nói chuyện rất nhiều lần, nhưng “Não yêu đương”, “Liếʍ cẩu” như tôi không tiếp thu, phải ở bên cạnh Đoạn Cảnh Tắc hai mươi bốn tiếng chỉ để bảo toàn mạng sống.

Cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ, chỉ im lặng nhìn tôi đi theo Đoạn Cảnh Tắc, tiếc nuối thở dài rồi lại thở dài.

Tôi lễ phép đứng bên ngoài gõ cửa văn phòng của cô Chu, không biết cô ấy đang soạn bài hay là sửa bài, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu với tôi, bảo tôi bước vào, sau đó hỏi tôi:

“Nghe nói em phải nhập viện một thời gian, thân thể đã hồi phục chưa?”

Tôi gật đầu, trước tiên cảm ơn cô Chu vì đã quan tâm, sau đó mới dứt khoát nói với cô ấy: “Cô Chu, em muốn chuyển lớp.”

Tôi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, tiếp tục nói: “Em biết lớp thực nghiệm có hai danh ngạch mở rộng để chiêu mộ những học sinh có năng lực vào lớp, nếu có tiến bộ vượt trội trong kỳ thi cuối kỳ, học kỳ sau có thể ở lại lớp thực nghiệm, em muốn đăng ký.”

Cô Chu trầm ngâm một hồi, sau đó thở dài, biểu cảm trên mặt có tiếc nuối có thở dài, suy nghĩ một chút mới nói với tôi: “Trì Ngưng Vi, cô rất xem trọng em, em biết rằng cô trước giờ luôn luôn thích em, chỉ là…”

“Không phải cô không cho em cơ hội, chỉ là em phải biết rõ, em đã trì hoãn quá lâu, tiến độ của lớp thực nghiệm đối với em mà nói, ngược lại không phải là một chuyện tốt.”

Tôi nhìn cô ấy một cách chắc chắn, nói: “Cô Chu, em có thể theo kịp, nếu em có thể đạt điểm trên trung bình trong tất cả kỳ thi hàng tháng chỉ với một tuần, em có thể xin cô cho em thêm một cơ hội được không?”

Ánh mắt cô Chu phức tạp nhìn tôi, tôi nhìn thấy cây bút đang sửa bài của cô gõ gõ trên mặt bàn, tựa như đang suy nghĩ, cô nhìn vào mắt tôi, cuối cùng mỉm cười, sau đó nói: “Được rồi, Trì Ngưng Vi, cô cho em một cơ hội, thể hiện cho cô xem đi.”

Tôi cảm ơn, sau đó lễ phép quay người rời đi, không muốn làm phiền cô ấy nữa, bỗng dưng lại nghe thấy thanh âm vui mừng của cô Chu, cô ấy nói: “Trì Ngưng Vi, mặc kệ em có làm được hay không, cô đều cũng mừng cho em, hoan nghênh trở về.”

Tôi im lặng thật lâu, sau đó khom lưng, kính cẩn cúi đầu chào cô ấy.