Sau hôm đó Tịch Mẫn Khanh lại càng thêm kiên định quyết tâm, muốn nói rõ với Tịch Lãng, nhưng cố tình Tịch Lãng lại không muốn làm rõ, dẫn đến hắn cũng không tìm thấy cơ hội thích hợp để từ chối, vì thế dứt khoát ở công ty không về nhà.
Tịch đại thiếu phiền nhất là công việc, cũng không đến mức đuổi đến công ty.
Tịch Lãng bên này chỉ cảm thấy ngày đó diễn quá mức, kỳ thật cũng không tính là diễn, Tịch Lãng đã không cần duy trì thiết lập ăn chơi trác táng của Tịch đại thiếu nữa, tự nhiên muốn vạch rõ giới hạn với đám hồ bằng cầu hữu đó, nhưng mục đích lại rõ ràng là không hề thuần túy.
Trước khi Tịch Mẫn Khanh đối với đám ăn chơi trác táng này là kinh thường nhìn đến, nhưng bây giờ xem ra, mỗi câu đả thương người đều được hắn giấu ở trong lòng, chỉ là không ai chú ý đến mà thôi.
Cộng thêm gần đây tiến độ hắc hóa của Tịch Mẫn Khanh luôn khó hiểu mà tăng lên, làm cho Tịch Lãng rất lo lắng, đúng lúc Tịch Hạ Xuyên bởi vì Tịch Lãng dẫn Tịch Mẫn Khanh đi chơi với đám hồ bằng cầu hữu mà bất mãn, Tịch Lãng dứt khoát mượn cớ này nói phát huy một chút.
“Con ngày ngày không có chuyện gì làm thì thôi đi, còn muốn gây họa cho Mẫn Khanh người ta, con cho rằng nó giống như con à?”
“Không phải đều là thiếu gia nhà họ Tịch sao, có gì không giống.”
Tịch Lãng không kiên nhẫn mà phản bác, đôi mắt lại lơ đãng quan sát phản ứng của Tịch Hạ xuyên, đối phương quả nhiên cứng đờ một chút, sau đó Tịch Hạ Xuyên giống như là nghĩ đến cái gì dó, ánh mắt trở nên sắc bén, ông ta nhìn chằm chằm đứa con không biết cố gắng của mình đáy mắt mang theo vài phần dò thám không dễ phát hiện.
“Ba nghe nói hai đứa thời gian trước chạy đến khu Đông Tam thành phố Khúc?”
Tịch Lãng nhướng mày, lỗ tai có bao lớn mà cũng có thể nghe nói chuyện này, miệng lại làm ra vẻ không sao cả hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, không thể đi?”
Vả mặt, với một số người, vẫn là dùng thiết lập ăn chơi trác táng của Tịch đại thiếu thì sẽ tương đối dễ sử dụng hơn.
“Con đi theo Mẫn Khanh đến đó?”
“Con nói là trùng hợp gặp được thì ba tin không?”
“Đi làm gì?” Tịch Hạ Xuyên tiếp tục bất động thanh sắc mà hỏi tiếp.
Con trai phế vật lại không kiên nhẫn: “Ba muốn biết thì trực tiếp đi hỏi Mẫn Khanh không phải là được rồi sao?”
Tịch Hạ Xuyên thiếu chút nữa là bị tức chết, hít một hơi thật sâu mới hỏi tiếp: “Hỏi con thì con nói đi làm gì mà nhiều lời thừa thãi như vậy, nó gần đây bận rộn không có thời gian về nhà, ba đi đâu hỏi?”
Dáng vẻ rất hợp lý, Tịch Lãng lại không kiên nhẫn: “Đến gặp một ông lão ăn xin bẩn hề hề, mua cho ông lão hai chai rượu.”
Đáy mắt Tịch Hạ Xuyên lướt qua một tia hiểu rõ, nhưng nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Tịch Lãng lại tức không chịu nổi: “Lão tử thật sự là nợ con mà.”
Tịch Lãng vẫn còn đang suy nghĩ lão già này sợ là có chút cảnh giác, nhưng khoảng thời gian này bọn họ cũng không có tiến triển gì, chỉ sợ là phải nghĩ biện pháp nắm chặt thời gian, cố tình Tịch Mẫn Khanh còn cố ý tránh né anh.
Tâm tư Tịch Lãng vừa động, nếu như Tịch Mẫn Khanh bận rộn như vậy, không bằng anh đến công ty giúp Tịch Mẫn Khanh.
Tịch Hạ Xuyên sau khi nghe con trai chủ động đưa ra ý muốn đến công ty đi làm lập tức biểu tỉnh như thấy quỷ, trước kia không phải nói để nó đi làm là để nó đi chết sao?
Ông ta mới không muốn gánh tội danh ép chết con trai lên lưng, cho nên con trai ông ta bây giờ là muốn đi tự sát sao?
Sau đó, Tịch Mẫn Khanh trốn ở công ty nhận được một trợ lý từ trên trời rơi xuống.
Tịch Mẫn Khanh có chút đâu đầu nhìn Tịch đại thiếu lắc lư trước mắt, hắn mấy ngày nay quả thật không có biết đối mặt như thế nào với người này, còn nữa, xác định là đến làm trợ lý cho hắn chữ không phải là đến gây rối?
Đại khái là cảm thấy trong ánh mắt Tịch Mẫn Khanh có nghi vấn, Tịch Lãng lúc này mới thu hồi tầm mắt đặt lên người đang ngồi sau bàn làm việc, trước khi thu hồi tầm mắt, anh thậm chí còn không quên vẫy vẫy tay với đám nhân viên xem náo nhiệt ở bên ngoài.
“Trời, đại thiếu gia cư nhiên lại đẹp trai như vậy, khó trách nhiều người muốn nhào lên người đại thiếu gia.” Cho dù biết người nào là cặn bã vẫn là người trước ngã xuống người sau nhào lên.
Tịch Lãng buồn cười, đây đâu có liên quan gì đến đẹp trai hay không, mấu chốt không phải là có tiền sao?
“Anh cả, anh rốt cuộc là muốn làm gì?” Tịch Mẫn Khanh đau đầu hỏi, “Anh nếu như thật sự không tìm được nơi nào để chơi, có thể đem tầm mắt đặt ở nước ngoài.”
“Trong mắt cậu anh chỉ biết chơi thôi hả?”
Tịch Mẫn Khanh cho anh một ánh mắt “chẳng lẽ không phải sao”, Tịch Lãng lập tức ngượng ngùng, thiết lập người ta duy trì hơn hai mươi năm quả nhiên không dễ dàng thay đổi.
Tịch Mẫn Khanh ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, ngón tay thon dài còn đặt trên bàn phím, linh hoạt làm việc càng khiến cho đôi tay càng đẹp thêm.
Hắn cảm thấy đôi tay của Tịch Lãng đẹp, kỳ thật chính hắn cũng không thua kém điểm nào.
Một thân tây trang màu đen cắt may hoàn mỹ dán sát vào làm nổi bật dáng người cao gầy, Tịch Mẫn Khanh là người không cẩu thả, làm việc càng là có tiếng nghiêm túc, đoi mắt lạnh lẽo đeo kính cũng không che lấp được sắc bén, tầm mắt hắn bắn lại đây, ngược lại còn có khí chất thiếu gia hơn cả Tịch Lãng đại thiếu gia này.
Một dạng khí thế tổng tài bá đạo.
Nhưng hiện giờ hắn có chút nôn nóng, vô ý thức đẩy đẩy gọng kính, sau đó thở nhẹ một hơi khó phát hiện ra được, trước kia bất luận Tịch đại thiếu có trêu đùa hắn như thế nào hắn cũng có thể làm ngơ không để tâm, nhưng bây giờ hắn không làm được.
“Đến công ty đi làm, này không phải là ba mẹ anh luôn hy vọng sao,” Tịch Lãng không muốn chính mình đuổi theo người ta xoát cảm giác tồn tại quá mức lộ liễu, cho nên đem cái nồi này ném cho Tịch Hạ Xuyên, “Bọn họ tin tưởng nhất chính là cậu, cho nên để anh đi theo cậu học hỏi.”
Tịch Mẫn Khanh giật giật khóe miệng: “Anh không phải là nói anh để anh đi làm, chính là để anh đi chết sao?” Trước đây hắn sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với Tịch đại thiếu.
Tịch Lãng nghẹn một chút, cái công cụ ăn chơi trác táng chết tiệt này.
“Anh đây không phải là muốn đến nghiệm chứng một chút sao, rốt cuộc là đi làm có chết hay không.”
Tịch Mẫn Khanh căn bản không có biện pháp với Tịch đại thiếu, cuối cùng chỉ có thể để cho anh đi theo thư ký của mình làm quen với hoàn cảnh một chút, nói không chừng Tịch đại thiếu ở hai ngày rồi sẽ đi mất thì sao?
Vì thế mấy ngày tiếp theo Tịch Mẫn Khanh liền ném Tịch Lãng cho thư ký Khau Nhiễm, quên thuộc hoàn cảnh công tác, đồng thời cũng để Khâu Nhiễm tìm cho Tịch đại thiếu công việc có chút rườm ra phức tạp nhưng lại không có tác dụng gì, chỉ hy vọng có thể sớm tiễn được tôn đại Phật này đi.
Khâu Nhiễm là người Tịch Mẫn Khanh tin được, công việc nghiêm túc phụ trách, có thể phối hợp với công tác nặng nề hàng ngày của hắn, hơn nữa quan trọng là, Khâu Nhiễm không có những tâm tư rối loạn lung tung kia.
Tịch Lãng đối với sắp xếp như vậy liền vui vẻ tiếp nhận, hợp tình hợp lý, vì thế.....
Ngày đầu tiên, Tịch Lãng nghiên nghiêm túc túc đi theo Khâu Nhiễm làm quen hoàn cảnh công tác, nhưng......thân phận Tịch đại thiếu gia quá mức chiêu người, luôn không ngừng có người sáp lại gần giúp anh.
Công việc rườm rà, đám người này hận khôn thể tự mình làm thay cho Tịch đại thiếu.
Không còn cách nào khác, gương mặt này của anh căn bản không giấu được.
Ngày thứ 2, Tịch Lãng dứt khoát phát huy hình tượng ăn chơi trác táng, không cho phép giúp đỡ, ai cũng không được giúp.
Vì thế từng người từng người chỉ có thể dùng mọi cách ám chỉ cho đại thiếu gia, đưa các loại kiểu dáng ấm áp, đặc biệt là ngày đầu tiên đại thiếu gia hiền lành làm cho mọi người hiểu lầm, vì thế cả ngày, các lại trùng hợp gặp được, đồ trên tay không cẩn thận rơi xuống, thậm chí là không cẩn thận trượt ngã trước mặt Tịch đại thiếu, trẹo chân, trật eo, còn có các loại ánh mắt bay tứ tung.....
Vẫn may Tịch Lãng trong lòng có gương sáng biết những người này muốn làm gì, nếu không còn tưởng nhân viên Tịch thị đều là tàn tật yếu đuối, nếu không thì là mắt bị tật tập thể.
Ngày thứ 3, bỏ đi, Tịch Lãng tính toán nằm yên, anh vốn dĩ cũng không phải thật sự đến làm trợ lý, hà tất phải vậy?
Nhìn Tịch lãng như đại gia nằm liệt trên ghế sô pha trong phòng làm việc của mình, Tịch Mẫn Khanh bất đắc dĩ thờ dài, quả nhiên không ngoài dự liệu, không qua nổi ba ngày.
Có điều cũng may anh duy trì được ba ngày, nếu không bầu không khí công ty càng ngày càng chướng khí mù mịt, ngày đàu tiên còn thu liễm một chút có thể lấy cớ hỗ trợ, từng người từng người sáp lại gần Tịch Lãng, ngày thứ 2 quả thật là không thể nhìn nổi.
“Anh cả chơi đủ rồi thì về nhà đi.” Tịch Mẫn Khanh một bên làm việc đầu không ngẩng lên nói, phảng phất như đã dự liệu được kết cục như vậy.
Tịch Lãng cũng không tức giận, ngược lại đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn nghiêm túc hỏi: “Cậu gần đây, có tiến triển gì không?”
Động tác trên tay Tịch Mẫn Khanh dừng lại, ngẩng đầu liền thấy Tịch Lãng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, hắn đương nhiên biết Tịch Lãng đã nói đến chuyện gì.
Chỉ là, tiến triển sao..... “Cũng không có.”
Tịch Mẫn Khanh né tránh ánh mắt anh, hắn sao lại có thể nói cho anh biết, khoảng thời gian này hắn không để tâm đến chuyện này? Hắn cũng không biết bản thân mình là bị làm sao, từ đáy lòng thế nhưng lại có chút kháng cự tiếp tục điều tra.
Tịch Mẫn Khanh rất nhanh đã thu liễm thần sắc, Tịch Lãng không hề phát hiện ra khác thường.
Tịch Lãng ngược lại cũng không thất vọng, dù sao cũng là nằm trong dư liệu, đến Tiểu 8 là một phần mềm gian luận siêu cấp mà cũng không điều tra được cái gì, huống hồ Tịch Mẫn Khanh lại là người trong cuộc.
Sau khi đồng ý giúp người ta điều tra, hai người không phải là không đi tìm phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đó, Tịch Lãng thậm chí còn để Tiểu 8 lén lút rà quét thư phòng của Tịch Hạ Xuyên, nhưng không có thu hoạch gì, hai người rất nhanh nghĩ đến điều tra bênh viện người đồng sáng lập ra Xuyên Du sau khi gặp tai nạn đã nằm, hoặc là bác sĩ chữa trị lúc đó vậy.
Chỉ cần có thể tìm một chút manh mối, bọn họ có thể tìm được điểm đột phá, hiểu thêm một chút về người sáng lập kia nhiều một chút, tất cả đồ vật sở hữu đều giống như vị một tầng bóng ma vô hình bịt kín, căn bản không có bất cứ manh mối tương quan nào.
Bọn họ lại nghĩ đến chuyện chuyển nhượng cổ phần quan trọng như vậy, lúc đó tất nhiên phải có mặt luật sư ở đó, nhưng không hề có đầu mối, thời gian quá lâu thông tin không phải là mơ hồ không rõ, thì là hoàn toàn không có, một mảnh trống rỗng.
Cuối cùng Tịch Lãng chỉ có thể để Tiểu 8 điều tra các luật sư nhậm chức từ lúc Tịch thị được sáng lập đến nay để bài trừ, tóm lại, chuyện này Tịch Lãng điều tra rất phí sức.
Kỳ thật gần đây Tịch Lang đang cân nhắc, bọn họ có lẽ cần kích hoạt một người hoặc một sự việc nào đó, thì những thông tin mơ hồ mới có thể rõ ràng được.
Ví dụ như bác sĩ, luật sư, tài xế, hoặc là người chứng kiến tai nạn xe cộ năm đó, hoặc là người hoặc sự việc gì đó liên quan đến vị sáng lập đó.
Chỉ khi bọn họ tiếp xúc với những người hoặc việc này xong, thì những sự việc hoặc con người bị mơ hồ mới có thể trở nên rõ ràng, nhưng tồn tại của những việc này hoặc những người này, trong thế giới tiểu thuyết nguyên tác lại là râu ria, tác giả không nhắc đến, cho nên thật sự giống như là bị một tầng bóng ma bịt kín, lại cộng thêm những thông tin tin tức đó bị người cố tình xóa đi.
Chuyện này dẫn tới bây giờ bọn họ có điều tra thế nào cũng không điều tra được, mà đến Tiểu 8 nắm giữ thông tin chỉ là giới hạn ở trong nhận biết của tác giả.
Cho nên bọn họ bây giờ rơi vào cục diện bế tắc, vội vàng tìm kiếm một điểm đột phá, cho dù là đột phá một điểm nhỏ cũng được.
Tịch Lãng không biết mình đã đoán được đến tám chín phần, làm cho Tịch Lãng ngoài ý muốn là, điểm đột phá này đến rất nhanh.
Tịch Lãng ở công ty lắc lư không đến mấy ngày, Tịch Hạ Xuyên gọi điện thoại đến, nói Tịch Lãng mấy ngày sao thay ông ta đến tham gia một tiếc từ thiện tối, hơn nữa còn yêu cầu đi cùng Tịch Mẫn Khanh.
Đương nhiên, sở dĩ để Tịch Mẫn Khanh đi cùng đương nhiên là không yên tâm về Tịch Lãng, có Tịch Mẫn Khanh trông coi, cũng không đến mức đứa con trai chơi bời này làm ra chuyện gì quá đáng, dù sao tiệc từ thiện tối này rất có uy tín, có không ít nhân vật lớn sẽ lên sân khấu, trong đó bao gồm cả nam chính có mặt mũi nhất, Cố Tư Minh.
Đương nhiên, tiệc từ thiện tối mà, trừ bỏ các phu nhân các loại thiếu gia hào môn, tất nhiên còn có không ít ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, Tịch Mộng đang lúc nổi tiếng đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Quả nhiên, Tịch Hạ Xuyên cũng không đơn giản là để Tịch Lãng thay ông ta đi cho có, còn là chuyên môn giao phó chăm sóc cho em gái, nếu như có thể, cũng nghĩ cách khuyên nhủ Cố đại tổng tài.
Lúc gọi điện đến, Tịch phu nhân cũng ở bên cạnh, còn cố ý sáp lại dặn dò một câu: “Thuận tiện nhìn xem bên cạnh Cố Tư Minh có oanh oanh yến yến không biết xấu hổ nào không.”
Cố Tư Minh quá mức gây chú ý, cho dù là canh giữ bên cạnh mỗi ngày cũng không yên tâm, huống hồ giận dỗi nhiều ngày cũng không làm hòa, chỉ sợ là sẽ có nhiều người thừa cơ mà chen chân vào.
“Khuyên nhủ Mộng Mộng cho tốt, đã lâu như vậy rồi đừng có nháo loạn với Cố tổng, cũng đừng có không hiểu chuyện.” Tịch Hạ Xuyên cũng nghiêm túc nói.
Được rồi, hai người này còn chưa có làm hòa, còn muốn anh đi làm người hòa giải.
Kỳ thật Tịch Lãng cũng có chút kinh ngạc, trong nguyên tác nam nữ chính truy rằng từng có lúc không vui vẻ, nhưng tuyệt đối không nháo đến trình độ này, thỉnh thoảng có chút nháo loạn cũng làm cho người đọc ngao ngao kêu ngược quá, chứ đừng nói đến là chia tay gì đó, dù sao vốn dĩ đây là một cuống tiểu thuyết ngọt văn tràn đầu đường công nghiệp, toàn văn đều là ngọt ngọt ngọt, sủng sủng sủng, nào có công phu để nam nữ chính cãi nhau.
Xem ra, trở nên sống động mới mẻ không chỉ có mình Tịch Mẫn Khanh.