Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi

Chương 12: Thiên kim thật giả

Trị trấn Túc Hà có bao nhiêu xa xôi? Xuống máy bay xong còn phải ngồi xe 4 tiếng đồng hồ, đến nhà mẹ ruột nữ chính còn phải lái xe thêm một giờ.

Vì thế Tịch Lãng dứt khoát phát huy ưu thế đại thiếu gia hào môn, trực tiếp mua một chiếc xe lái tới, để Tịch đại thiếu ngồi xe lửa rồi lại đổi xe buýt xóc nảy năm sáu tiếng đồng hồ, sao có thể?

Cứ như vậy, sáng ngày hôm sau lúc hai người đến được thị trấn Túc Hà thôn Lý gia, đã gần chạng vạng, cố tình thời tiết còn âm u, hai người một đường hỏi mấy người mới có thể hỏi được vị trí nhà Trâu Na.

Đường trong thôn không dễ đi, nhất là dưới trời mưa, vừa lầy vừa trơn, theo lý mà nói nông thôn hiện tại hẳn đều là đường xi măng, nhưng tác giả thiết lập cho nữ phụ độc ác vẫn là vào mấy năm trước.

Tịch Mẫn Khanh phát hiện một đường đi này Tịch đại thiếu lại một lần nữa khiến hắn có nhận thức mới về anh, Tịch đại thiếu không chỉ không có oán giận hành trình khô khan, thậm chí còn chu đáo đổi lái với hắn hai tiếng, bữa trưa hai người cũng ăn ở một cửa hàng nhỏ ven đường, khi Tịch Mẫn Khanh nhìn thấy Tịch đại thiếu ngồi xổm dưới đất ôm tô mì gói dưa chua điên cuồng hút sùm sụp, Tịch Mẫn Khanh cảm thấy có chút hoảng hốt, tựa như đang nằm mơ, trước đây tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra.

Đường đến thôn Lý gia xốc nảy lại gập ghềnh, Tịch Mẫn Khanh là tài xế cũng cảm thấy bản thân bị xóc nảy đến khó chịu, nhưng đại thiếu gia lại như cũ không có bất cứ oán giận gì, cho dù hiện giờ cần phải dừng xe ở cửa thôn đi bộ đến nhà Trâu Na, đại thiếu gia cũng hứng thú bừng bừng.

Tầm mắt của Tịch Mẫn Khanh không tự chủ được mà dừng trên đôi giày trắng giá trị mấy vạn của Tịch đại thiếu, trên đường nhiều bùn đất, giày cũng bị làm bẩn, nhưng vị này không phải là chán ghét nhất chuyện giày bị bẩn sao? Rốt cuộc là thay đổi từ khi nào?

“Ấy cẩn thận......”

Tịch Mẫn Khanh đang suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nóng vội hô một tiếng, sau đó cảm thấy dưới chân vừa trượt, cả người mất khống chế mà ngã xuống, mà còn là kiểu mặt đập xuống đất.

Lúc này hai người chính là đang ở trên sườn dốc, bên phái tay phải Lãng cách không đến nửa thước, bùn bị nước mưa xối ướt đẫm liền vô cùng trơn trợt, Tĩnh Lãng không nghĩ cái tên gia hỏa này lại thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì đột nhiên nhìn chằm chằm dưới chân anh, sau đó cảm thấy người bên cạnh đột nhiên nhoáng lên, đế giày da soạt một cái trượt ra ngoài.

Tịch Lãng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay Tịch Mẫn Khanh, anh có chút võ công không thuộc về thế giới này trên người, nhưng anh cũng không thể ôm lấy Tịch Mẫn Khanh dùng kinh công bay vọt lên, cái này cũng hơi quá.

Cho nên Tịch Lãng chỉ có thể gắt gao túm chặt lấy hắn, nhưng hai người vốn dĩ là ở trên sườn sốc, sườn dốc lại trơn, vì thế theo quán tính hai người cư như vậy mà một đường trượt xuống phía dưới.

Trượt xuống phía dưới còn đứng không vững, lảo đảo mấy cái, Tịch Lãng dứt khoát ôm lấy eo Tịch Mẫn Khanh, cuối cùng cũng đứng vững.

“Cậu đi đường không nhìn đường sao, đường trơn như vậy còn xuất thần, nếu không phải là anh kéo cậu, cậu liền ngã như chó gặm bùn rồi.”

Tịch Mẫn Khanh: ......kéo rất tốt, lần sau không cần kéo nữa.

Tịch Mẫn Khanh ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, Tịch Lãng nhìn thấy tai hắn có chút đỏ lên, lại nghĩ đến hình ảnh gương mặt trắng nõn soái khí của Tịch Mẫn Khanh trực tiếp dán lên bùn, đột nhiên có chút không nhịn được, vì thế khóe miệng nhếch lên, là kiểu kìm cũng không kìm được.

Tịch Mẫn Khanh vốn dĩ cảm thấy rất xấu hổ buồn bực, lại nhìn thấy Tịch Lãng là dáng vẻ nhìn hắn muốn cười mà không phải nghẹn cười, lập tức cảm thấy trên mặt càng nóng thêm, đến cánh tay đặt bên hông cũng nóng như nhiệt độ bàn là ủi.

Hắn vội vàng dịch ra một bước, ý muốn cách xa người này một chút.

Lại không nghĩ xui xẻo thế nào, bước chân vừa rồi lại vừa vặn giẫm lên dấu vết chân vừa nãy của hắn, cộng thêm đường trơn đi giầy da sẽ còn trơn trượt hơn bất cứ loại giày gì, Tịch Mẫn Khanh nhục nhã dưới chân lại trượt một một lần nữa, soạt một phen nửa người trượt xuống, mắt nhìn thấy một lần trình diễn chó gặm bùn chưa hoàn thành khi nãy, Tịch Mẫn Khanh cảm thấy mình lúc còn làm ăn xin cũng không chật vật như vậy.

Nhưng lại một lần nữa, thân thể hắn lại không ngã xuống.

Tịch Lãng lại một lần nữa nhanh tay lẹ mắt một phen ôm lấy eo hắn, nhưng vùa nãy chỉ là ôm một bên eo, nhưng hiện tại là ôm ở phía trước, sau đó dừng sức chặn ngang eo, anh dường như đã kéo cả người Tịch Mẫn Khanh vào lòng nửa ôm nửa giữ chặt.

“Chậm một chút, cậu càng vội chỉ càng trơn trượt hơn.” Lần này Tịch Lãng không nhịn nổi mà cười cười, anh lập tức cười nói với Tịch Mẫn Khanh.

Tịch Mẫn Khanh cơ hồ bị anh ôm vào lòng, một bên cánh tay dựa vào l*иg ngực rắn chắc của Tịch Lãng, vì thế gương mặt đầy ý cười của Tịch Lãng vừa vặn đối diện với vành tai hơi đỏ lên của Tịch Mẫn Khanh.

Sau cơn mưa trời vẫn còn âm u, không khí không chỉ có ẩm ướt mà còn hơi lạnh, hơi thở Tịch Lãng thở ra lập tức biến thành sương trắng, bởi vì cách quá gần vừa vặn toàn bộ đều phun lên mặt mà sườn cổ của Tịch Mẫn Khanh, Tịch Lãng ngửi thấy mùi hương dầu gội nhàn nhạt của nam.

Vành tai hơi ửng đỏ khó hiểu mà đỏ ửng, làn da cổ trắng nõn bởi vì có lớp áo sơ mi trắng tinh mà càng thêm trắng nõn, vì thế vành tai đỏ lên càng thêm phụ trợ mà càng đỏ bừng, Tịch Mẫn Khanh quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười đến phá lệ sủng nịch của Tịch Lãng gần trong gang tấc, gần như vậy, hắn không chỉ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh, đến lông mi dài của Tịch Lãng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Yết hầu Tịch Mẫn Khanh không tự chủ được mà lăn lăn, trái tim không có lý do mà đập mạnh lên.

Cọ một chút, Tịch Mẫn Khanh lại một nữa cách xa Tịch Lãng, chỉ là lần này hắn đi từ bên sườn bước ra, hơn nữa còn như để phòng lại gặp mua suốt đêm, ven đường chưa bị người khác giẫm qua, nơi đó cũng là càng dễ trơn trượt hơn.

Nháy mắt dưới chân mất khống chế, tâm thái Tịch Mẫn Khanh xưa nay luôn ổn trọng nội liễm sắp sụp đổ rồi, nhưng mắt nhìn thấy Tịch Lãng lại muốn đi qua dìu hắn, hắn quật cường đưa tay ngăn lại.

“Anh đừng có qua đây!” Tịch Mẫn Khanh vẻ mặt ngoan cường, nhưng vì hai lần trượt vừa nãy quá mất mặt, vì thế biểu tình trên mặt quá xuất sắc: “Tôi có thể.”

Tịch Lãng hoàn toàn không khách khí mà cười ra tiếng, nhìn thần sắc đặc sắc của Tịch Mẫn Khanh, rõ ràng có chút tính trẻ con còn tức giận nhưng cố tình lại cố nén lại, sau đó quật cường mà không muốn để anh giúp, dáng vẻ như vậy có nhìn thế nào cũng rất đáng yêu, tóm lại là sống động mới mẻ, rất chân thực, không còn là bộ dáng công cụ hình người.

Tịch Lãng nhìn rất vui vẻ, vì thế khóe miệng lại cong thêm vài phần, lập tức cười ha hà không ngừng, hơn nữa còn càng cười càng không dừng lại được.

Tịch Mẫn Khanh cắn răng mím môi quả thực là muốn trực tiếp chui vào khe đất, nhưng nhìn Tịch Lãng cười ha hả, không biết tại sao lại không nhịn được mà bật cười theo.

Tịch Mẫn Khanh quá mức khắc chế, hắn thậm chí rất ít cười phát ra từ nội tâm, rất không kiêng nể gì mà cười như vậy vẫn là lần đầu tiên, Tịch Lãng kinh ngạc mà ngừng cười.

Có điều Tịch Mẫn Khanh rất nhanh đã ngừng cười quật cường xoay người lại, rất không phục mà lại đi lên sườn đốc, lần này hắn không đi nơi vừa mới trượt nữa, mà là lựa chọn ven đường chưa bị người giẫm qua.

Thật không ngờ, nơi đó càng trơn hơn, bởi vì ngâm nước mưa mấy ngày nên đất rất mềm, lại còn ướt, một chân này giẫm xuống không phải là còn dễ trượt hơn sao?

Tịch Lãng buồn cười đi theo phía sau hắn, cũng không kịp ngăn cản đã thấy Tịch Mẫn Khanh lảo đảo vài lần, có thể nhìn thấy được bộ dáng ngón chân Tịch Mãn Khanh dùng sức, nhưng ngón chân lại không tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt, ngược lại càng làm cho thân thể dễ dàng trượt đi hơn, trong nguyên tác nào có thấy được công cụ hình người chân thật mới mẻ như vậy.

Cũng may bây giờ đã có vài lần kinh nghiệm, tuy rằng là vẫn trượt, nhưng cũng không đến mức như vừa nãy chật vật trượt xuống.

“Cậu phải đi nơi được nước mưa rửa sạch.” Tịch Lãng vừa cười vừa dạy kinh nghiệm ngay tại chỗ.

Tịch Mân Khanh có chút nghi hoặc, rõ ràng Tịch Lãng đi ở nơi có nước nhìn đến bóng lóng dễ trượt, nhưng......lúc giẫm lên lại không có trơn trượt như vậy, rất nhanh Tịch Mẫn Khanh đã hiểu được, những nơi có nước đọng lại đều được cọ rửa rất sạch sẽ, trên sườn dốc cũng không có nước bùn, cũng không có đất xốp ngược lại còn rất kiên cố, dưới đế giày vốn dĩ là có phòng trơn trượt, cho nên giẫm lên nơi như vậy sẽ không bị trượt, giày cũng rất sạch sẽ.

Cho nên Tịch đại thiếu sinh ra ở hào môn, là như thế nào mà biết được những thứ này?

Tịch Mẫn Khanh có chút hồ nghi nhìn Tịch Lãng một cái, lại phát hiện anh đang cười hì hì nhìn mình, lập tức đem nghi vấn này chôn dưới dáy lòng.

Không khỏi cũng được vậy.

Tịch Mẫn Khanh hôm nay cũng mặc một thân vest, mặc dù đế giày có hơn bẩn, nhưng dưới thời tiết âm u, cổ áo sơ mi và cổ tay áo lộ ra bên ngoài phá lệ trắng tinh tươi sáng, vốn dĩ một gương mặt trắng nõn lại càng thêm trắng, huống hồ gương mặt hắn còn đẹp như vậy.

Mà Tịch Lãng tuy rằng ăn mặc tùy ý, nhưng thân cao và dung mạo của anh cũng là khí chất không dễ xem nhẹ, dù là ăn mặc tùy ý đứng bên cạnh Tịch Mẫn Khanh cũng không có cách nào xem nhẹ, vì thế hai người vừa mới bước vào thôn đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hai người như vậy đi cùng nhau, thật sự quá mức hấp dẫn ánh mắt người khác, cho dù là khí chất hay diện mạo, hai người đối với thôn này mà nói đều rất không hợp nhau, vừa nãy cười to ở trên dốc, từ ra ngoài ý muốn thấy một màn này cho rằng trong thôn có hai tên ngốc đến.

Ngoài dự liệu, nhà của Trâu Nha ở trong thôn coi như tương đối tốt, một căn nhà hai tầng, có điều thoạt nhìn rất mới, có nói thậm chí còn chưa xây dựng xong.

Hai người đến được cửa xong, vừa vặn nghênh đón một lão thái thái có tướng mạo khắc nghiệt, không hòa ái, ngược lại có chút hung dữ, nhưng bà ta lại cười cười đánh giá hai người.

Tịch Lãng giành trước Tịch Mẫn Khanh cười hỏi: “Lão thái thái, đây là nhà Lý Thu Đình sao?”

Lão thái thái vừa nghe thấy tên Lý Thu Đình nụ cười lập tức cứng đờ, phòng bị mà nhìn chằm chằm bọn họ, theo lý mà nói người tìm đến cửa tìm cháu gái rời nhà trốn đi nhiều ngày, thân là bà nội không phải nên vui vẻ vì có được tin tức của cháu gái sao? Hoặc là nóng ruột hỏi cháu gái có phải là xảy ra chuyện không?

“Chúng tôi là bạn học của bạn ấy,” Tịch Lãng cười giải thích, “Gần đây vẫn không liên lạc được với bạn ấy, cho nên đến nhà bạn ấy xem có phải là bạn ấy xảy ra chuyện gì không.

Sắc mặt lão thái càng đen, đến cười cũng lười.

“Bạch nhãn lang kia chạy rồi, uổng công nuôi nó 18 năm, đánh mẹ nó xong rồi chạy mất, bây giờ mẹ nó mắc bệnh nan y sắp chết rồi nó cũng không đến thăm một lần, thật sự là nuôi chó còn hơn nuôi nó, cái thứ lòng lang dạ sói.” Lão thái thái nói xong còn nhổ một ngụm nước bọt.

Sắc mặt Tịch Mẫn Khanh hơi trầm xuống, vừa muốn mở miệng nói lại thì thấy tên tay nặng xuống, Tịch Lãng bất động thanh sắc kéo hắn sang một bên, lúc này mới bất động thanh sắc nói với lão thái thái: “Chúng tôi cũng từng là bạn học với bạn ấy, nếu như đã đến rồi, vậy không bằng để chúng tôi đi vào thăm dì một chút?”

Lão thái thái vừa nghe thấy sắc mặt mới hơi hoàn hoãn một chút, lại nhìn thấy dáng vẻ hai người ăn mặc có tiền đồ, nếu như một người đến bà ta không chừng còn tưởng là nha đầu chết tiệt kia tìm đàn ông ở bên ngoài, lão thái thái không không khỏi so sánh với tên đàn ông độc thân già có thể bỏ ra 30 vạn với hai tên gia hỏa trước mắt này, nếu như thật sự là nhìn trúng bạch nhãn lang đó, nói không chừng cháu trai bảo bối của nhà bọn họ sẽ có tiền mua nhà trong thành phố, lại để cho bọn họ sắp xếp công việc có mặt mũi cho cháu trai, con trai cũng......

“Mẹ, ai đến vậy?” Đúng lúc này, một nam tử trung niên gầy ốm đi ra.

Lão thái thái tùy tiện đáp một câu: “Đến thăm vợ sắp chết của con.”

Lý Bổn Toàn vừa nghe, đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng lên, trong thôn này trừ bỏ thân thích cơ bản không có ai đến thăm vợ ông ta, hơn nữa vào lúc này, trừ phi là......

Đến rồi đến rồi, nhất định là đến đưa tiền.