Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi

Chương 11: Thiên kim thật giả

Cuộc nói chuyện ngày đó ít nhiều có chút không hiểu được, có điều cũng đã kéo vang chuông cảnh báo cho Tịch Lãng, anh phải mau chóng tìm ra nguyên nhân khiến Tịch Mẫn Khanh hắc hóa để ngăn cản nó tăng thêm, nếu không cứ tăng lên giảm xuống như vậy không biết lúc nào thì nổ tung?

Tiểu 8 cũng cho là vậy.

Cũng may khoảng thời gian tiếp theo còn tính là bình an không có chuyện gì, bao gồm cả một nhà nữ chính cực phẩm cũng không xuất hiện gây chuyện, trừ bên cạnh nam nữ chính thường thường nam nữ pháo hôi thứ n nhảy ra tỏ tình, nữ pháo hôi thứ n đi ra ngáng chân, sau đó lại nhẹ nhàng bị nữ chính vả mặt, những màn kịch này Tịch Lãng hoàn toàn không để tâm cũng cự tuyệt tham dự.

Thẳng đến hôm nay lúc Tịch Lãng xuống tầng, vừa vặn nghe được Tịch Hạ Xuyên để cho Tịch Mẫn Khanh đến thị trấn Túc Hà làm gì đó.

Tịch Lãng biết được tình tiết lập tức get được từ ngữ mấu chốt --- thị trấn Túc Hà.

Đây không phải là nơi một nhà mẹ ruột nữ chính ở sao, lẽ nào Trâu Na sắp chết rồi?

Tịch Lãng thật đúng là đoán không sai, Trâu Na quả thật là sắp không xong rồi, cho nên bà ta để cho người chồng mê cờ bạc kia đến tìm Tịch Mộng, nói hy vọng Tịch Mộng có thể đi gặp bà ta lần cuối.

Còn về Lý Thiên Tứ đã tới tìm lần trước, trong tình tiết sau lần nháo loạn đầu tiên, bị Cố Tư Minh kéo đến phòng tối đơn độc nói chuyện nửa giờ, người lúc đó liền bị dọa tiểu ra quần, cộng thêm vốn dĩ đã sợ hãi, sau khi trở về cũng không dám đi trêu chọc Tịch Mộng nữa.

Tịch Lãng suy đoán đây là nguyên nhân Trâu Na lần này để người chồng mê cờ bạc của bà ta đến.

Nhưng thực trùng hợp, Tịch Mộng vừa tiếp nhận bộ phim mới của đạo diễn lớn, không đi được.

Theo lý mà nói mẹ ruột sắp chết, mặc dù là mẹ ruột chưa từng gặp mặt, nhưng với thiết lập lương thiện của Tịch Mộng sao lại không đi gặp, nhưng cô ta nói cô ta không biết làm thế nào để đối mặt với người phụ nữ đó, cộng thêm Lý Thiên Tứ lần trước đã cho cô ta đả kích rất lớn, Tịch Mộng lớn như vậy rồi còn chưa từng tiếp xúc với người tầng lớp thấp như vậy, hơn nữa còn là tên vô lại chơi bời lêu lổng, Cố Tư Minh lập tức cường ngạch tỏ vẻ không hy vọng cô ta sẽ đi.

Một đóa tiểu bạch hoa thuần khiết sạch sẽ, sao lại có thể đến nơi hôi thối không khác gì dưới mương? Có điều vì để Tịch Mộng an tâm, Cố Tư Minh tỏ vẻ sẽ cho người đi thay cô ta, thay cô ta cho một số tiền, cũng tính như Tịch Mộng trả ơn sinh ra.

Cố Tư Minh giải quyết chuyện này, chính là Tịch Lãng cũng không nhịn được khen một câu, đã làm rất chu toàn rồi.

Nhưng Tịch Hạ Xuyên muốn xum xeo, để cho Tịch Mẫn Khanh đi thay Tịch Mộng, như vậy tương lai Tịch Mộng nhớ đến cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.

Được rồi, vị này càng chu đáo hơn.

Tịch Lãng vừa nghe thấy Tịch Hạ Xuyên đang nói chuyện này với Tịch Mẫn Khanh, vì thế lập tử tỏ vẻ, “Anh đi cùng với cậu.”

Tịch Mẫn Khanh thực sự không nghĩ tới đại thiếu gia từ nhỏ cẩm y ngọc thực này sẽ muốn đến nơi thâm sơn cùng cốc, lập tức chấn kinh lại bất ngờ.

Người này quả nhiên là có mưu đồ gây rối với hắn, hơn nữa còn nghiêm trọng đến mức này, đến loại chịu khổ vì hắn cũng có thể chịu được?

Tịch Lãng cuối cùng vẫn là như ý nguyện đi cùng Tịch Mẫn Khanh, anh chỉ lén nói cho Tịch Mẫn Khanh, anh biết cậu đang tìm cái gì.

Còn về phản đối của Tịch Hạ Xuyên, Tịch đại thiếu ăn chơi trác táng từ nhỏ đến lớn sẽ nghe lời nói của ba mẹ sao? Phản đối vô hiệu.

Tịch Hạ Xuyên ôm ngực: Cái tên nghịch tử này muốn tức chết mình.

......

Tịch Lãng một đường hưởng thụ sắp xếp của Tịch Mẫn Khanh, còn không nhanh không chậm mà thưởng thức phong cảnh trên đường, thẳng đến khi máy bay hạ cạnh sống thành phố gần thị trấn Túc Hà, bởi vì trời tối hai người chỉ có thể ở lại khách sạn, Tịch Mẫn Khanh cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn nghẹn cả một đường.

“Anh rốt cuộc đã biết những gì? Biết được bao nhiêu?” Tịch Mẫn Khanh đã không biết làm thế nào đối diện với vị đại thiếu gia này, hắn cảm thấy mình càng nhìn càng không hiểu anh.

Kỳ thật Tịch Lãng biết cũng không nhiều, nhưng cũng đủ rồi.

Từ lần nói chuyện trước, sau khi tiến độ hắc hóa của Tịch Mẫn Khanh bắt đầu tăng lên, Tịch Lãng để cho Tiểu 8 chuyển dời trọng tâm điều tra .

Tiểu 8 nắm giữ hết thông tin tình tiết mà trong tiểu thuyết đã nhắc tới, nhưng thế giới hiện thức thường thường lớn hơn gấp ngàn vạn lần so với dưới ngòi bút của tác giả, nhất là loại công cụ hình người không quan trọng như cha Tịch mẹ Tịch, sự tồn tại của bọn họ chỉ có điều là một cái phông nền ngầu lòi mà thôi, quá khứ chân chính là cái dạng gì cũng hoàn toàn không viết rõ, hơn nữa điều tra còn rất khó.

Cho nên từ lúc nghi ngờ việc nhận nuôi này có khả năng có ẩn tình phía sau, Tịch Lãng liền thu thập tư liệu liên quan đôi vợ chồng này.

Nhưng không tra thì không biết, vừa điều tra đã bị dọa nhảy dựng, càng điều tra càng thấy kỳ diệu.

Mặc dù nhà họ Tịch là nhà hào môn không ai sánh kịp, Tịch thị càng là một đoàn núi lớn không thể lay động, nhưng thực tế cái hào môn của nhà họ Tịch không phải là truyền thừa mấy thế hệ như các nhà hào môn thế gia khác, mà là hoàn toàn mới.

Đơn giản mà nói, Tịch Hạ Xuyên chính là phú nhất đại, Tịch Lãng là phú nhị đại.

Cũng khó trách Tịch Hạ Xuyên ở trước mặt Cố Tư Minh cũng không dám ngẩng đầu lên, nói chuyện còn cẩn thận dè dặt, Tịch thị và Cố thị căn bản không phải là cùng một cấp bậc.

Tác giả miêu tả có thể chỉ là nói vài câu, thực thế chênh lệch lại là một cái trên trời một cái dưới đất.

Nhưng càng kỳ quái hơn là, một nhà giàu có truyền kỳ như vậy, công ty phát triển mạnh mẽ, thông tin liên quan lại ít đến đáng thương, nhất là tư liệu về chuyện Tịch thị khởi nghiệp, Tịch Lãng điều tra các trang web đều không tìm thấy.

Tịch Lãng có cảm giác, những tin tức này hình như giống như là lấy nữ chính làm trung tâm mà khếch tán mở ra một cái lưới lớn, càng đi vào trung tâm càng dày đặc, càng xa trung tâm càng bao la càng mơ hồ.

Cho nên những tin tức thiếu cũng không phải là không lý giải được, chỉ là hoàn toàn không có mới là kỳ quái, giống như là có người nào đó cố ý dọn sạch vậy.

Rõ ràng là chỉ mới hai, ba mươi năm trôi qua, sự ghi nhớ của internet kém như vậy sao?

Vẫn may có Tiểu 8 giúp đỡ, nó có thể tìm được lượng thông tin lớn chính xác trong não bộ con người, giống như là mò kim đáy bể vậy, vớt được một ít thông tin hữu dụng.

Thì ra, tập đoàn Tịch thị lúc sáng lập sơ khai không phải là tập đoàn Tịch thị, mà là tập đoàn Xuyên Du, hơn nữa không phải là một mình Tịch Hạ Xuyên là người sáng lập.

Xuyên Du có hai người sáng lập.

Tập đoàn Xuyên Du phát triển nhanh chóng, chỉ dùng thời gian mười năm đã đưa lên thị trường trở thành tập đoàn thương nghiệp có quy mô khổng lồ.

Nhưng đại khái vào 20 năm trước, tập đoàn Xuyên Du đột nhiên đổi tên thành tập đoàn Tịch thị, vốn dĩ hai người nắm cổ phần quyền khống chế trở thành một mình Tịch Hạ Xuyên, chuyện này.....có chút huyền huyễn.

Tiểu 8 lại từ mấy cái diễn đàn bái quái xa xăm tìm được vài chuyện, nghe nói một người khống chế cổ phần khác của tập đoàn Xuyên Du vào lúc phát triển thịnh thế đã xảy ra tai nạn xe cộ, lâm thời chuyển nhượng cổ phần trong tay cho Tịch Hạ Xuyên, sau đó Xuyên Du đổi tên thành Tịch thị, Tịch Hạ Xuyên trở thành người cầm quyền duy nhất, mãi cho đến ngày hôm nay.

Tịch Lãng nhạy bén cảm nhận được chuyện này không đơn giản, anh không biết Tịch Mẫn Khanh đã phát hiện ra cái gì, càng không biết chuyện này có liên quan gì đến thân thế của hắn, nhưng nếu như hắn muốn tìm, cũng chỉ có thể tìm được thứ gì đó từ chỗ Tịch Hạ Xuyên, chỉ có thể là ---- phần chuyển nhượng cổ phần năm đó.

Chỉ có cái này là Tịch Hạ xuyên mới có lý do giữ lại.

Nhìn gương mặt trắng nõn của Tịch Mẫn Khanh, bởi vì căng thẳng mà càng thêm trắng, cảm xúc điên cuồng dưới đáy mắt đều bị che giấu sau thấu kính, nhưng phần sắc bén lại không che lấp được.

“Cậu......có phải là tìm được phần chuyển nhượng cổ phần không?” Tịch Lãng lập tức mở miệng.

“Anh làm sao mà biết được?”

Tịch Mẫn Khanh lập tức trở nên lạnh lẽo, thấu kính lam nhạt phảng phất như xuất hiện một ánh hàn quang, hắn có thể nào cũng không ngờ được, Tịch Lãng vừa mở miệng đã thẳng vào trọng điểm như vậy.

Ở góc độ mà Tịch Lãng không nhìn thấy được, hai tay Tịch Mẫn Khanh không tự chủ được mà dùng sức, ngón tay cũng có chút trắng bệch.

“Anh làm thế nào biết được không quan trọng, quan trọng là anh có thể giúp cậu.” Tịch Lãng cười nhẹ.

Tịch Mẫn Khanh nhíu mày, dưới đáy mắt là không hiểu và chất vấn: “Anh tại sao lại muốn giúp tôi?”

Rõ ràng biết hắn đang điều tra ba anh ta, anh ta thế mà còn giúp hắn? Hơn nữa còn chủ động đứng ra giúp hắn.

Lẽ nào......ánh mắt Tịch Mẫn Khanh đột nhiên có chút chần chờ.

Tình cảm của người này đối với hắn, thế mà đã đến bước này rồi?

“Anh cũng muốn biết chân tướng,” Tịch Lãng phát hiện ánh mắt Tịch Mẫn Khanh có lúc luôn cổ quái, phức tạp làm cho anh nhìn không hiểu: “Cậu cũng biết anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà.”

Tịch Mẫn Khanh: “Vậy thì anh thật sự đủ nhàn rỗi.”

“Kỳ thật anh càng tò mò cậu tìm phần chuyển nhượng cổ phần đó làm gì, cậu rốt cuộc điều tra được cái gì? Lại muốn làm gì sau lưng lão đầu kia?”

Điều tra cái gì?

Kỳ thật Tịch Mẫn Khanh cũng không biết hắn điều tra cái gì, hắn chỉ là trực giác nói với chính mình rằng nên đi điều tra, nên đi tìm hiểu chân tướng, giống như có thứ gì đó hoặc là người nào đó đang đợi hắn vậy, là một loại cảm giác không nói rõ được.

Trong khoảng thời gian hắn bị phái ra nước ngoài mở rộng thị trường, không biết từ khi nào Tịch Mộng Khanh bắt đầu mơ một giấc mơ, một giấc mơ mơ mơ hồ hồ khiến hắn cảm thấy thống khổ.

Trong giấc mơ hắn luôn lẻ loi một mình đứng trong đám người, chung quanh hết thảy đều là yên tĩnh, lại giống như rất ồn ào, nhưng hắn lại không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có một mảnh máu đỏ ở phía xa xa, là loại đỏ khiến hai mắt đau đớn.

Trong mảng đỏ tươi đó có một đôi mắt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, hết thảy trong giấc mơ đều mơ hồ, chỉ duy nhất có đôi mắt là luôn nhìn chằm chằm hắn, luôn nhìn như vậy.

Khoảng thời gian đó Tịch Mẫn Khanh luôn lặp đi lặp lại giấc mơ đó, sau khi tỉnh lại không nhớ rõ cái gì, chỉ có duy nhất đôi mắt đó ở trong đầu hắn không vứt đi được.

Đôi mắt đó như thế nào hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn cảm nhận được chính là rất khổ sở rất thống khổ, thậm chí còn nhìn rõ loại cảm giác tuyệt vọng trong đôi mắt đó, sau khi tỉnh lại hắn thường thường có loại tuyệt vọng bi thống không thể nào bài trừ trong mấy ngày liền.

Hoặc là, chủ nhân đôi mắt đó có liên hệ gì đó với hắn? Ví dụ, người đó là người thân của hắn? Chỉ là lúc đó hắn còn quá nhỏ không nhớ rõ, mỗi khi đến lúc này Tịch Mẫn Khanh liền rất ảo não, tại sao hắn lại không nhớ được, đôi mắt như vậy tại sao mình lại không nhớ được?

Sau khi về nước Tịch Mẫn Khanh đã từng có ý muốn từ trong miệng Tịch Hạ Xuyên biết được cái gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi ra miệng, chỉ là nhắc đến thân thế của mình Tịch Hạ Xuyên đã thay đổi sắc mặt, chất vấn hắn ngần ấy năm nhà họ Tịch đối xử với hắn không tốt sao? Hay là vợ chồng bọn họ đối xử không tốt với hắn à?

Tịch Mẫn Khanh không dám hỏi, nhưng sau đó Tịch Hạ Xuyên cũng đem chuyện nhận nuôi nói lại một lần, cũng không thu hoạch được gì.

Nhưng giấc mơ đó vẫn còn tiếp tục, đôi mắt đó càng giữ trong đầu hắn không ném đi được.

Từ sau khi hắn được nhà họ Tịch nhận nuôi, mỗi đêm khuya tĩnh lặng sẽ luôn nghĩ xem ba mẹ của chính mình là dạng người gì, nghĩ xem ba mẹ hắn rốt cuộc vì cái gì mà vứt bỏ hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đi kiểm chứng, thẳng đến khi giấc mơ đó lặp đi lặp lại, đôi mắt đó đột nhiên làm cho hắn bức thiết muốn biết chân tướng.

Cho nên Tịch Mẫn Khanh liền đi điều tra, nhưng là hết thảy đều không tra được, hắn thậm chí còn không biết nên xuống tay từ nơi nào.

Hắn chỉ có thể điều tra thời gian mấy năm từ khi mình sinh ra đến lúc được nhận nuôi, tất cả tin tức liên quan thiên tai nhân họa xảy ra, ví dụ như cái gì mà động đất sóng thần, gϊếŧ người cướp của, tai nạn xe cộ.

Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện kiểu tin tức như vậy ít đến khó tin, có điều cũng là ở trong quá trình hắn đi kiểm chứng, lại tìm được bát quái về một người sáng lập khác của Du Xuyên gặp tai nạn xe cộ, vận mệnh chú định như có chỉ dẫn, trực giác của hắn nói cho hắn biết mình cần phải điều tra rõ chuyện này.

Cho nên hắn cần phải lấy được phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đó, hắn muốn biết vụ tai nạn xe cộ đó là như thế nào.

Tịch Lãng nghe xong rất có hứng thú với giấc mơ đó của Tịch Mẫn Khanh.

Anh nghĩ, có phải là vốn dĩ đã có trong ký ức của Tịch Mẫn Khanh, chỉ là lúc đó Tịch Mẫn Khanh còn quá nhỏ, lại gặp biến cố kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, dẫn đến đoạn ký ức trở nên mơ hồ không rõ.

Mà trong tiểu thuyết nguyên tác, sự tồn tại của Tịch Mẫn Khanh bất quá chỉ là một công cụ người tác giả đã thiết lập toàn tâm toàn ý bảo vệ nữ chính, đương nhiên sẽ không cần phải đi tìm thân thế gì đó, giấc mơ đó cũng không có xuất hiện, hoặc là chỉ là ở góc độ của nữ chính thì chưa từng xuất hiện.

Nhưng hiện tại toàn bộ thế giới tiểu thuyết mất khống chế, không còn lấy nam nữ chính là trung tâm thế giới nữa, cho nên những người này biến thành chân thật, sống động, giống như NPC được thiết lập tự có ý thức, có thể vứt bỏ tư tưởng giả thiết mà tác giả đã đặt ra.

Như vậy, một vài chuyện không cần thiết, thứ không quan trọng, cũng sẽ trồi lên mặt nước.

Tịch Lãng có thể khẳng định, mấu chốt Tịch mẫn Khanh hắc hóa nằm ở đây, cho nên anh có thế nào cũng phải cùng Tịch Mẫn Khanh điều tra tiếp.