Bên này vừa nghe xong chuyện xưa, Tịch Mộng bên kia đã gửi tin nhắn đến, nói đã xuống máy bay, cũng nói Cố Tư Minh sẽ đưa cô ta về nhà.
Tịch Lãng suy đoán, Cố Tư Minh hẳn đã làm bước giảm xóc cho cô ta, đây là muốn đưa cô ta về nhà ngả bài.
Như vậy, ít nhất trước khi Tịch Lãng bọn họ dẫn Lý Thu Đình về, Tịch Mộng cũng có thời gian hòa hoãn lại, còn thật sự là được bảo hộ rất tốt.
3 người định trở về vào ngày hôm sau, suy cho cùng Lý Thu Đình một đường đến đây cũng mệt rồi, để cô ta nghỉ ngơi một tối hẳn là nên làm.
Tịch Mẫn Khanh theo thói quen sắp xếp hành trình xong cho hai người, thậm chí còn lẳng lặng chuẩn bị cho Lý Thu Đình đôi giày đế bằng thích hợp.
Tịch Lãng luôn cảm thấy con người Tịch Mẫn Thanh bên trong vẫn là một người dịu dàng, tâm tư của hắn cực kỳ tinh tế.
Không ai chú ý đến đôi giày cao gót của Lý Thu Đình không vừa chân, sau khi đuổi kịp lên máy bay rồi lại lên đường, càng ma sát rách da gót chân, Lý Thu Đình còn cho rằng không ai chú ý đến cô ta đi đường không được tự nhiên, tối qua trước khi ngủ, Tịch Mẫn Khanh lại lặng lẽ đưa cho cô ta một đôi giày đế bằng mới, thậm chí kích cỡ còn vừa vặn.
Cô ta nào có biết Tịch Mẫn Khanh là vì quá mức coi trọng ân tình nhà họ Tịch, từ nhỏ đã có thói quen nhìn sắc mặt đoán ý, đặc biệt chú trọng ba người nhà họ Tịch, bất cứ một thói quen một sở thích nhỏ nào của bọn họ Tịch Mẫn Khanh đều nhớ rất rõ ràng, hơn nữa còn cố gắng làm vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Cho nên hắn có thể chú ý đến chi tiết mà người khác không chú ý tới.
Nhưng, hắn dường như luôn xem nhẹ chính mình.
Hắn vốn dĩ nên là trăng sáng trên bầu trời, lại cố tình cam nguyện rơi xuống trần gian bụi bặm.
Tâm tư Tịch Lãng khẽ nhúc nhích, nhìn Tịch Mẫn Khanh bên kia.
Hắn lúc này dang rũ mắt nhìn văn kiện trong tay, lưng eo thẳng tắp đĩnh đạc, gọng kính mạ vàng làm cho hắn thoạt nhìn rất văn nhã cấm dục, Tịch Mẫn Khanh an tĩnh nghiêm túc mà chăm chú, thế cho nên Tịch Lãng nhìn hắn chăm chú cũng không chú ý tới.
“Anh, anh thật là chu đáo.”
Lý Thu Đình cảm thán tự tận đáy lòng nói, cô là lần đầu tiên cảm nhận được thiện ý từ một người ưu tú như vậy.
Đúng vậy, một người dịu dàng tinh tế như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì có thể làm cho hắn hắc hóa thế?
Tịch Lãng quay đầu nhìn “nữ phụ ác độc” trong mắt đầy cảm khích, đột nhiên cảm thấy nếu như không phải người người đều đứng về phía nữ chính, dùng thiện ý tiếp nhận Lý Thu Đình, hướng dẫn cho cô, có phải là cô sẽ không đi lên con đường độc ác?
......
Tối hôm đó, Tịch Lãng dẫn Tịch Mẫn Khanh và Lý Thu Đình về đến nhà họ Tịch.
Biệt thự hào hoa lóe mù mắt Lý Thu Đình, tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn không nhịn được mà ngây người hai giây.
Vợ chồng nhà họ Tịch đã sớm ra nghênh đón, ngược lại cũng không phải là vì Tịch Mẫn Khanh hay là cô con gái đột nhiên nhảy ra, mà là biết con trai cả chỉ có danh không có thực kia đã trở về.
Còn về Tịch Mộng, cô ta chỉ là căng thẳng lại không biết làm thế nào mà nắm góc váy, thấp thỏm lại không nhịn được mà nhìn ra cửa.
Vẫn ngồi lù lù bất động chỉ có vị ở trung tâm thế giới kia – Cố Tư Minh, từ đầu đến cuối trong mắt anh ta chỉ có một mình Tịch Mộng.
“Đã trở lại cũng không về nhà,” Tịch phu nhân Lưu Nhiễm oán giận kéo lấy cánh tay Tịch Lãng, thuận tiện cho anh một quyền: “Không biết mẹ anh nhớ anh sao?”
Tịch Hạ Xuyên gia chủ nhà họ Tịch lại đen mặt mắng: “Nói cái gì vậy?”
Bất quá ai nấy đều nhìn thấy sự vui vẻ của bọn họ, sau đó tầm mắt của hai người rơi lên người Lý Thu Đình lại tràn ngập xấu hổ, loại cảm giác xa lạ làm cho bọn họ nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó làm bộ không có chuyện gì tiếp đón ba người vào nhà, nhưng nụ cười trên mặt vô cùng cứng đờ.
Lý Thu Đình cắn chặt răng, cuối cùng xuyên qua đám người đối mắt với Tịch Mộng.
Một thân váy trắng, phụ trợ cho làn da trắng của cô ta càng thêm rõ ràng, một gương mặt xinh đẹp như vậy, một đôi mắt chọc người yêu thương như vậy, phảng phất như biết nói, cô ta thần sắc phức tạp đứng ở đó, chung quang đều trở nên ảm đạm mất đi màu sắc.
Cô ta sáng ngời như trăng trên bầu trời, còn mình lại chẳng qua là con vịt xấu xí giãy giụa ở vũng bùn.
Rất hận, rất ghen tị, rõ ràng người nên đứng ở đó nên mà mình.
Lý Thu Đình không tự chủ được nắm chặt bàn tay, ánh mắt u tối, không nghĩ tới giây tiếp theo có người ôm lấy bả vai cô, tất cả cảm xúc dừng lại ở cổ họng.
“Còn ngây ra đó làm gì, vào thôi!” Tịch đại thiếu ăn chơi trác táng bộ dáng cà lơ phất phơ, một tay ôm lấy bả vai Lý Thu Đình đi vào bên trong, phảng phất như không nhìn thấy thần sắc xấu hổ của người khác.
Tịch Mẫn Khanh đứng phía sau Lý Thu Đình đã chú ý đến thần sắc biến hóa của cô, đang muốn bất động thanh sắc đυ.ng cô một cái, không ngờ người lại bị Tịch đại thiếu mang vào nhà.
Tâm tư Tịch Mẫn Khanh khẽ động, vẫn may ngón tay hắn chỉ vừa mới giơ lên một chút, không có ai chú ý đến.
Vì thế, gắn bất động thanh sắc rụt ngón tay về.
Hai mắt Tịch Mộng hồng hồng, có thể thấy hai ngày nay khóc rất nhiều, nhưng tiều tụy chỉ làm cho cô ta càng thêm nhu nhược đáng thương, thần sắc như vậy đủ làm cho vợ chồng Tịch Hạ Xuyên sinh ra cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Trái ngược lại là Lý Thu Đình, sắc mặt cô âm trầm cắn răng, từ lúc đi vào luôn bất thiện nhìn chằm chằm Tịch Mộng, cho dù hai vợ chồng nhà họ Tịch cũng không dám có ánh mắt chất vấn cô.
Tịch Lãng bắt chéo hai chân, nửa nằm nửa dựa lên sô pha, hoàn toàn là bộ dáng xem kịch.
Đồng dạng rúc ở một góc còn có Tịch Mẫn Khanh, nhưng hắn không giống Tịch Lãng, hắn ở trong cái nhà này xưa nay đều không có cảm giác tồn tại, hiện giờ toàn bộ quá trình duy trì trầm mặc, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Tịch Mộng nhìn Lý Thu Đình một cái, lại đỏ mắt cúi đầu xuống, dáng vẻ như trời sập.
“Cho nên mọi người rốt cuộc là nghĩ như thế nào?” Cuối cùng Lý Thu Đình không nhịn được mà đỏ mắt rống lên.
Trách cô sao? Cô không nên quay về phá hư gia đình hạnh phúc mỹ mãn của bọn họ sao? Nhưng dựa vào cái gì để mình cô gánh vách?
Hốc mắt Lưu Nhiễm đỏ lên: “Thu, Thu Đình à, ba mẹ có lỗi với con.”
“Cái gì?” Lý Thu Đình có chút nghe không rõ, đối với xưng hô như vậy cũng thật xa lạ.
“Đều là âm mưu của người phụ nữ kia, là bà ta làm cho con từ nhỏ đã phải tách ra với ba mẹ, để con chịu ấm ức nhiều năm như vậy, nhưng.......nhưng Mộng Mộng cũng là vô tội, nhiều năm như vậy con bé ở bên chúng ta, chúng ta cũng luyến tiếc con bé.....”
Tịch phu nhân lúc nói những lời này, Tịch Mộng đỏ mắt kêu một tiếng mẹ, vừa đáng thương vừa bất lực, Tịch phu nhân vội chạy lại nắm chặt ngón tay Tịch Mộng vuốt ve an ủi, hai mẹ con khóc không thành tiếng, đến cả Tịch Hạ Xuyên cứng rắn cũng không nhịn được mà lén lau nước mắt.
Lý Thu Đình bị một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức sụp đổ.
Tịch Lãng là biết tình tiết, một màn này đã sớm biết rõ, nhưng chính mắt chứng kiến, trong lòng vẫn không nhịn được cười châm chọc.
Chậc chậc, ai mà không phải là vô tội chứ.
Anh nhìn Tịch Mẫn Khanh một cái, lại phát hiện hắn ngơ ngác nhìn hai vợ chồng nhà họ Tịch, trong mắt có chút tìm tòi, lại có chút xa lạ.
Dường như đã nghĩ cái gì đó, hoặc là nhớ đến cha mẹ mình cũng không chừng?
Trong nguyên tác nói hắn là cô nhi, trước khi được giao cho vợ chồng Tịch Hạ Xuyên nuôi nấng, hình như trải qua cuộc sống ăn mày thê thảm, cái khác thì không rõ ràng lắm, thẳng đến cuối cùng lúc chết đi cũng không nhắc đến thân thế của hắn.
Quả nhiên, lấy nam nữ chính là trung tâm thế giới tiểu thuyết, những cái này đều không quan trọng.
“Cho nên?” Lý Thu Đình đờ đẫn hỏi.
“Cho nên con và Mộng Mộng sau này đều là con gái bảo bối của chúng ta, chúng ta sẽ nói với bên ngoài con là con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Tịch, là chị gái ruột của Mộng Mộng, chúng ta sẽ bồi thường gấp trăm lần cho con, sau này có muốn cái gì đều có thể nói với ba mẹ, chỉ cần ba mẹ làm được sẽ thỏa mãn con.” Tịch Hạ Xuyên nói.
Quả nhiên, nhìn phản ứng của Tịch Mộng, kết quả này là bọn họ đã thương lượng trước đó rồi, bây giờ chỉ là thông báo cho cô mà thôi.
Cho dù bọn họ biết cô không thích kết quả này.
Nước mắt trong hốc mắt Lý Thu Đình rốt cuộc cũng lăn xuống, cô có chút cuồng loạn chỉ vào Tịch Mộng đang khóc thút thút trong lòng Tịch phu nhân: “Con cái gì cũng không cần, con chỉ muốn cô ta đi, để cô ta rời khỏi cái nhà này, con không muốn nhìn thấy cô ta, làm được không?”
Tất cả mọi người nhìn Tịch Mộng, Tịch Mộng cũng không thể tin được mà ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đều là ấm ức cùng không dám tin.
“Tôi......tôi cái gì cũng không cần,” Cô ta có thể từ bỏ hết quyền sở hữu của thiên kim, tài sải gì đó đều không cần, “Tôi chỉ hy vọng có thể tiếp tục làm con gái của ba mẹ, có thể ở bên cạnh họ, hiếu kính bọn họ, chỉ là như vậy có được không?”
Tịch Mộng khẩn cầu nhìn Lý Thu Đình, làm cho hai vợ chồng đau lòng không chịu nổi.
Tịch Lãng không nhịn được mà nhìn sang, cô ta cái gì cũng không cần, vấn đề vốn dĩ hình như cũng không phải là chính cô sao? Không phải cô chiếm không 18 năm của người ta sao?
Sự đau lòng của Cố Tư Minh lập tức tăng cao, ánh mắt cảnh cáo không tự chủ được mà dừng trên người Lý Thu Đình.
Tịch phu nhân lập tức vẻ mặt thống khổ cầu xin nói:
“Trừ cái này ra, các khác cái gì cũng có thể.”
“Ha......”
Lý Thu Đình tức đến bật cười, vừa khóc vừa cười, còn gì mà không hiểu nữa?
Tính là cái gì đây đều là cái gì, không phải là nói cô và Tịch Mộng đều là người bị hại sao? Nhưng vì cái gì người bị tổn thương chỉ có mình cô?
“Con không cần!”
Lý Thu Đình vẫn như trong tình tiết cốt truyện, cô cuồng loạn hét chói tai, như phát điên đập vỡ ly nước trước mặt, sau đó như kẻ ác chỉ vào Tịch Mộng nhu nhược đáng thương mà nguyền rủa: “Tôi tuyệt đối không tha thứ, để cô ta đi, nếu không cả đời này con sẽ chống đối với cô ta đến chết mới ngừng.”
Lý Thu Đình lúc này, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người đều mang theo thù hận, căm phẫn, phảng phất như cả thế giới đều đối dịch với cô.
Tịch Lãng rốt cuộc cũng không nhịn được mà đứng lên, đứng lên mới phát hiện Tịch Mẫn Khanh đồng thời đứng dậy, hai người dường như là đã hẹn trước nhìn nhau một cái.
Tịch Lãng cho hắn một ánh mắt trấn an, sau đó dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người đi vài bước đến bên người Lý Thu Đình.
Anh cong lưng nhẹ nhàng trấn an vỗ vai cô ôn hòa nói: “Thu Đình, anh nói chuyện riêng với em được không?”
Lý Thu Đình đang điên cuồng đột nhiên cảm giác được mình bị bao phủ, bên tai là thanh âm ôn hòa của Tịch Lãng.
Thanh âm kia phảng phất như có ma lực xuyên thấu linh hồn, Lý Thu Đình lập tức an tĩnh lại, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn Tịch Lãng, nước mắt còn ở trên mặt.
Sáng nay cô đã cẩn thận hỏi Tịch Lãng, có thể gọi anh là anh trai không, từ nhỏ được giáo dục phải phục vụ cho em trai vẫn luôn hâm mộ người khác có anh trai, loại cảm giác được anh trai chống lưng vì cô mà đánh nhau, không giống như em trai phế vật kia chỉ biết đánh cô, thậm chí còn mang người khác đến đánh cô, hãm hại cô để cô bị cha mẹ đánh.
Bây giờ cô mới biết mình thì ra luôn có anh trai, chỉ là anh trai cô những năm này lại bảo vệ người khác.
Anh trai mặc dù thanh danh thối nát, nhưng cô vẫn rất thích cảm giác người anh trai này mang lại, bởi vì sau khi cô bước vào nhà họ Tịch anh là người đầu tiên ôn hòa không mang thành kiến gì mà nói chuyện với cô.
Nhưng, nghe nói ở trong nhà Tịch Mộng vẫn luôn gọi anh là anh cả, cô tuyệt đối không muốn giống cô ta, nếu như có thể gọi là anh trai, vậy cô đã thỏa mãn rồi.
Tịch Lãng lúc đó buồn cười đồng ý với cô, hơn nữa còn đưa bàn tay to rộng lên xoa xoa đầu cô.
Lý Thu Đình lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp lớn như vậy trong 18 năm qua của mình.
Thanh âm và nụ cười của anh trai, cô có thể ghi nhớ cả đời.
Tịch Lãng cứ như vậy mà kéo Lý Thu Đình đi về phía phòng mình trước mặt tất cả mọi người.
Chờ đến tận 1 tiếng sau mới đi ra, sắc mặt Lý Thu Đình đã khôi phục lại như cũ, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tịch Lãng, nhưng Tịch Lãng cũng không có ý muốn giải thích.
“Con muốn 3000 vạn, sau đó hai người sắp xếp cho con ra nước ngoài du học, tốt nhất là hai ngày sau có thể đi được.”
Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, sau đó động tác nhất trí đồng loạt nhìn về phía Tịch Lãng, Tịch Lãng vẫn như cũ không có ý muốn giải thích.
Tịch phu nhân vội vàng đồng ý với cô, “Có thể, Thu Đình, tiền con có thể muốn bao nhiêu cũng được, sau này mỗi năm đều dựa theo tiểu chuẩn này có được không?”
“Trường học thì con yên tâm,” Tịch Hạ Xuyên vội vàng đảm bảo. “Ba vừa hay có que biết hiệu trưởng trường đại học nước M, chỉ cần con đồng ý, lúc nào cũng có thể qua đó.”
Lý Thu Đình trào phúng cười cười, gấp gáp muốn đưa cô như vậy à?!
Anh trai nói đúng, vui vui vẻ vẻ làm một thiên kim phú hào không phải lo ăn mặc không phải tốt hơn sao?