Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi

Chương 5: Thiên kim thật giả

Tịch Mẫn Khanh cuối cùng cũng không rời đi được, bởi vì hắn không cần phải rời đi nữa.

Lúc trước khi hắn quay người, trong đầu Tịnh Lãng vang lên thanh âm nghi hoặc của Tiểu 8.

[Ý? Ký chủ đại nhân, nữ phụ độc ác đến rồi.]

Lý Thu Đình tìm đến đây rồi, có điều Tịch Mộng đã được Cố Tư Minh mang đi khỏi khách sạn rồi.

Tịch Lãng đang nghĩ xem dùng lý do gì để gọi Tịch Mẫn Khanh lại, điện thoại của Ngụy Diên lại gọi đến.

“Anh Lãng, ở ngoài cửa có một em gái nhà quê nói muốn tìm Tịch tiểu thư, còn nói cô ta mới là đại tiểu thư nhà họ Tịch, chậc chậc, cười chết tôi mất, thời buổi này fans đều điên cuồng như vậy sao?

Trong điện thoại còn mơ hồ truyền đến giọng nữ tử phẫn nộ gầm gừ: “Anh nói ai là em gái nhà quê? Anh mới là em gái nhà quê, cả nhà anh đều là em gái nhà quê!”

Tịch Lãng nhướng mày nhìn Tịch Mẫn Khanh, rõ ràng Tịch Mẫn Khanh cũng ẩn ẩn nghe được lời nói tiểu thư nhà họ Tịch gì đó, mới quay đầu lại nhìn.

Tịch Lãng thuận thế để Ngụy Diên dẫn người đến phòng 1606, vì thế Tịnh Mẫn Khanh mới định nhấc chân lên lại ngồi trở về.

Tiếng cười nhạo bên kia đã đột nhiên im bặt, cuối cùng Ngụy Diên chỉ có thể dẫn Lý Thu Đình đến phòng 1606, còn tự tìm lý do tự bổ não.

Anh Lãng nhất định không muốn loại bệnh tâm thần này nháo loạn ở cửa khách sạn, không tốt cho danh dự của Tịch tiểu thư, mới gọi người lên, anh trai thật là tốt.

Lý Thu Đình đi theo Ngụy Diên, một đường bị trang trí huy hoàng của khách sạn làm hoa cả mắt, nội tâm không cần bằng lại phóng đại thêm hai phần.

Những thứ này vốn dĩ là cuộc sống hằng ngày của cô ta thân là thiên kim nhà họ Tịch, nhưng cô ta đến bây giờ còn chưa từng nhìn thấy.

Trong lòng không ngừng phóng đại bất bình làm cô ta lấy dũng khí ngẩng đầu ưỡn ngực, vốn dĩ mặt mày tăm tối không dễ ở chung lại càng thêm u tối.

Nhưng vừa bước vào cửa cô ta lại không nhìn thấy Tịch Mộng, đợi cô ta là hai người đàn ông có phong cách khác biệt.

Một người trầm tĩnh nội liễm, một người càn rỡ tùy ý, nhưng đều là khí chất siêu quần.

Lý Thu Đình chỉ có ở trên TV mới có thể nhìn thấy đàn ông có khí chất như vậy, nhưng chỉ có vẻ ngoài soái khí, loại khí chất này thì những minh tinh trên TV không thể so sánh được.

Tâm lý không cân bằng trong lòng Lý Thu Đình lại phóng đại thêm vài phần.

Bên cạnh thiên kim nhà họ Tịch đều phải có những người đàn ông như vậy, nhưng cô ta mới là thiên kim thật là họ Tịch.

“Anh Mẫn Khanh.” Lý Thu Đình cắn răng cứng ngắc chào hỏi.

Đúng vậy, cô ta đã từng gặp Tịch Mẫn Khanh, lần đầu tiên đến nhà họ Tịch cô ta đã gặp hắn, bây giờ cũng biết hắn là con nuôi nhà họ Tịch.

Nhưng cô ta Tịch Mộng gọi hắn là anh hai, cho nên cô ta cố tình gọi khác đi.

Tịch Mẫn Khanh không mặn không nhạt ừ một tiếng, kỳ thật trong lòng có chút phức tạp.

Tịch Lãng không kiêng nể gì đánh giá tiểu cô nương này.

Kỳ thật lần xuyên trước tới bọn họ tiếp xúc rất ít, bởi vì gian đoạn trước anh đã rời đi.

Vị nữ phụ ác độc trong truyền thuyết hiện tại thoạt nhìn câu nệ lại ngây ngô, có thể nhìn ra được cô ta đã cố gắng làm ra vẻ, nghĩ muốn giả bộ mạnh mẽ một chút cao ngạo một chút, phảng phất như vậy có thể chứng minh cô ta mới thật sự là đại tiểu thư nhà họ Tịch.

Trên người mặc quần áo xa xỉ, hẳn là sau khi về nhà họ Tịch mới có được, nhưng cô ta không hiểu phối đồ, cũng không biết trang điểm thế nào, kiểu tóc lại càng không hợp, vì thế cả người nhìn có vẻ chẳng ra sao.

Ngụy Diên nhìn quen các loại thiên kim, không phải nên cảm thấy cô ta nhà quê sao?

Thực ra Tịch Lãng có thể hiểu được tâm lý không cần bằng của cô ta, nếu như từ nhỏ sinh hoạt trong cái vòng này, hưởng thụ vật chất, học tập, tầm mắt......vậy Lý Thu Đình sẽ như thế nào sao?

Rõ ràng là sẽ không.

“Em là Thu Đình phải không?” Tịch Lãng cười nheo mắt mở miệng, “Anh là anh cả của em, Tịch Lãng.”

“Anh cả?” Lý Thu Đình sửng sốt, cô ta đương nhiên biết bản thân mình có anh ruột, nói là ở nước ngoài chưa về.

Nhưng cô ta tìm hiểu ở trên mạng, anh cả của cô ta là một công tử ca không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt chơi bời trác táng, các hành vi khoa trương ở trên mạng, người thần phẫn nộ.

Cô ta lúc đó đã tràn ngập căm thù với vị anh cả này, dù sao trong thôn cô ta đã gặp không ít phế vật không học vấn không nghề nghiệp như vậy, lại biết anh cả nam nữ không kỵ, cô ta càng kinh bỉ.

Thẳng đến khi gặp được người thật, cô ta mới phát hiện mình có hiểu lầm gì đó với công tử hào môn ăn chơi trác táng.

Thực tế, hào môn ăn chơi trác táng là phế vật, cho dù người ta không học vấn không nghề nghiệp cả ngày ăn chơi nhậu nhẹt, thì tài sản giá trị con người cũng cả ngàn vạn thu nhập trăm vạn mỗi ngày, bởi vì người ta có thể tùy ý đầu tư, quản lý tài sản, xây dựng sự nghiệp.....

Nhưng phế vật ở tầng chót, thì thật sự chỉ có thể là phế vật.

Tịch Lãng mặc dù ăn mặc tùy ý, nhưng vừa đẹp trai lại vừa khí thế, giọng nói còn rất hay, Lý Thu Đình nhất thời đỏ mặt, khí thế gom góp mãi cũng lập tức tiêu tán hơn phân nửa.

Cô ta thậm chí còn cảm thấy có chút ấm ức, từ khi cô ta đi vào nhà họ Tịch, cho dù kết quả giám định ADN đã bày ra trước mặt, nhưng cha mẹ ruột của cô ta cũng luôn là dáng vẻ phức tạp lại khó xử.

Căn bản không có người nào hoan nghênh cô trở về, càng đừng nói là dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô ta.

Đột nhiên không giả vờ nổi nữa.

Nhìn thấy Lý Thu Đình đột nhiên đỏ mắt, Tịch Lãng có chút ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy? Trong nguyên tác vị này có sức chiến đấu cực mạnh, luôn là bộ dáng giương nhanh múa vuốt đυ.ng một chút là tạc mao, giống như một con nhím xem tất cả mọi người là kẻ địch, nếu không cuối cùng sao lại bị chúng bạn người thân xa lánh?

Tịch Mẫn Khanh ở một bên cũng có hơi kinh ngạc.

Một là kinh ngạc Tịch đại thiếu thế mà lại biết tên Lý Thu Đình, tất nhiên là có tìm hiểu qua, lại kinh ngạc nữa là người này thế mà lại có kiên nhẫn ôn hòa dễ gần như vậy? Lẽ nào đây là sức mạnh của huyết thống?

“Xin lỗi, bây giờ mới biết sự tồn tại của em.” Tịch Lãng dàng ồn hòa dễ gần, Lý Thu Đình lập tức không nhịn được, nước mắt ào ào chảy ra.

Tịch Mẫn Thanh: Cho nên quả nhiên là vì huyết thống sao, vậy nên đây cũng là nguyên nhân từ nhỏ Tịch đại thiếu không thân thiết với Mộng Mộng?

Vì thế hai tên đàn ông cứ như vậy mà nhìn tiểu cô nương đứng trước mặt họ khóc nức nở, một hồi lâu mới dừng lại được.

Chuyện đã phát triển thành như vậy Tịch Lãng cũng không ngờ được.

Anh nhớ trong cốt truyện ban đầu, Lý Thu Đình đến khách sạn này cũng không đuổi kịp nam nữ chính, ngược lại gặp được Tịch Mẫn Khanh bị bắt ở lại đây.

Kết quả sau một hồi ầm ĩ, trực tiếp mất hết đồng tình và hảo cảm không nhiều lắm của Tịch Mẫn Khanh, Lý Thu Định chịu ấm ức mấy ngày cần phải phát tiết, dứt khoát vênh váo vênh mặt hất hàm sai Tịch Mẫn Khanh như người giúp việc nam nhà họ Tịch mà sai bảo, hoàn toàn đi lên con đường nữ phụ ác độc.

Đợi cô ta khóc xong rồi, Tịch Mẫn Khanh yên lặng đưa khăn giấy cho cô ta.

“Cảm ơn.”

Cô ta kỳ thật cũng chỉ là tiểu cô nương mới vừa đủ 18 tuổi, nhân sinh xảy ra biến cố lớn như vậy, nữ chính lại được nhiều người bảo vệ, cô ta lại chỉ có thể một mình gánh vác tất cả.

Lý Thu Đình nhìn hai người anh trai của mình đột nhiên sinh ra du͙© vọиɠ muốn trút hết nỗi lòng.

“Dựa vào cái gì, em rõ ràng mới là con gái ruột của bọn họ, dựa vào cái gì em lại phải lớn lên ở địa phương xa xôi quỷ quái đó?”

“Cô ta lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hết thảy thuộc về em?”

“Dựa vào cái gì em từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, đến thi đại học cũng muốn ép em từ bỏ?”

“Hu hu hu......”

Lý Thu Đình nói xong rồi lại khóc lên.

“Dựa vào cái gì không cho em học đại học? Dựa vào cái gì em phải gả cho người em không thích? Tại sao lấy được sính lễ lại để mua nhà cho con trai họ?”

“Mà cô ta thì sao? Rõ ràng đó mới là cuộc đời của cô ta, cô ta lại từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hưởng thụ tất cả đãi ngộ mà nằm mơ em cũng không nghĩ đến, đi học trường học tốt nhất, bên cạnh còn có người đàn ông yêu cô ta nhất.”

“Thậm chí đến cha mẹ ruột của em cũng yêu thương cô ta, anh trai của em cũng thương yêu cô ta......”

“Dựa vào cái gì, cô ra chính là đã trộm đi cuộc đời của em!”

........

Lý Thu Đình càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy bất công, cho nên cô ta chỉ có thể đem những thù hận này đổ lên đầu Tịch Mộng.

Dù sao cũng là cô ta đã đánh cắp cuộc đời của Lý Thu Đình.

Nghe xong cô ta phát tiết cùng lên án, Tịch Lãng lặng lẽ liên kết một chút, đại khái sửa sang lại thông tin.

18 năm trước Lý Thu Đình trải qua cuộc sống rất khổ cực, giống như cô nói cha không thương mẹ không yêu, cô từ nhỏ đã không được yêu thích.

Bà nội trọng nam kinh nữ không phải đánh thì là mắng cô, mẹ cô từ nhỏ đã không thích cô, hiện giờ mới biết là vì không phải là con ruột, nhưng lúc còn nhỏ cô ngày nào cũng nghi ngờ nhân sinh.

Sau đó mẹ cô lại sinh một đứa con trai, vì thế cả nhà bọn họ đều xoay quanh em trai.

Nếu không phải em trai cô thật sự là bùn nhão không thể trét tường, ba mẹ cô thậm chí còn muốn cô thi cấp 3 học nó.

Không cho cô học cấp 3, cô tự mình lén đi làm công, lại tìm giáo viên mượn tiền đọc sách, cuối cùng vẫn có thể vì trường học can thiệp mới có thể học hết 3 năm

Thẳng đến khi cô thi đại học, cho dù cô đã đảm bảo sẽ không tiêu một đồng trong nhà thậm chí còn gửi tiền về nhà, ba mẹ cũng không đồng ý.

Bởi vì em trai muốn mua nhà ở trong thành phố, mà thôn bên cạnh có tên đàn ông độc thân hơn 30 tuổi đồng ý cho nhà cô 30 vạn sính lễ.

Lý Thu Đình sau khi biết được chuyện, ấm ức nhiều năm cùng phẫn nộ cuối cùng cũng bạo phát, kết quả giữa lúc đó đẩy mẹ cô ngã xuống.

Đầu vừa vặn đυ.ng phải góc bàn, máu chảy đầu đất.

Dọa Lý Thu Định sợ hãi ngay lúc đó liền chạy mất.

Nói thật cô ta đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng cũng hận cái nhà này đến cực điểm.

Nhưng cô ta ở bên ngoài một ngày, cuối cùng lén lút đến bệnh viện.

Cô chỉ là muốn xác nhận xem vết thương của bà ta thế nào rồi, kết quả lại ngoài ý muốn nghe được chân tướng tàn khốc càng hơn.

Khâu Na nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh, đến nói chuyện cũng khó, bà ta lại cố gắng trấn an con trai bảo bối tức giận vì mất đi 30 vạn tiền sính lễ.

“Không cần lo lắng, đừng nói là 30 vạn, cho dù là 300 vạn, 300 vạn mẹ cũng lấy được lấy được ra cho con.”

Vì thế cô liền biết chân tướng năm đó người phụ nữ Khâu Na này cố tình đem con gái của mình và thiên kim nhà họ Tịch đổi cho nhau.

Chính là......hoang đường, khó tin!

Lý Thu Đình khϊếp sợ đến mức mất đi khả năng nói, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng phẫn nộ, ngược lại còn lén về nhà lấy giấy chứng nhận, còn lật được 3000 tệ.

Sau đó một hơi chạy đến nhà họ Tịch ở thành phố C.

Cô ta hận thấu cái này đó, nhất là người phụ nữ đó, nhưng cô ta phải rời khỏi đó trước, mới có thể báo thù được.

Nghe xong chuyện xưa Tịch Lãng và Tịch Mẫn Khanh cùng khϊếp sợ, còn có cái nhìn khác về Lý Thu Đình.

Nhưng vì liên quan đến hệ thống 9527, rất nhiều thứ xác thật đã xảy ra biến hóa.

Tịch Lãng nhớ rất rõ ràng, trong nguyên tác Lý Thu Đình phát hiện chân tướng, là bởi vì người phụ nữa kia mắc bệnh ung thư.

Cho nên cái gọi là con người trước khi chết, bà ta nói hết chân tướng cho Lý Thu Đình, Lý Thu Đình lúc này mới tìm đến.

Nhưng mà sự thật chứng minh, hiện thực mãi mãi càng tàn khốc hơn, cái gì mà trọng nam kinh nữ, quá khứ 18 năm bi thảm của nữ phụ trong nguyên văn lại chỉ có ít ỏi vài đoạn, nhưng hiện thực rốt cuộc có bao nhiêu hoang đường?

Cho nên nói, đổi góc độ mà nhìn nhận sự việc, Tịch Lãng cũng sẽ không tha thứ cho nữ chính, đừng nói cái gì mà cô ta không sai, vô nghĩa!

Có điều cái người phụ nữ Khâu Na kia còn sẽ mắc ung thư sao? Nhìn dáng vẻ hận ý nghiến răng nghiến lợi của Lý Thu Đình, sau khi rời khỏi hắn là chưa từng quan tâm đến tình huống cái nhà kia.

Lý Thu Đình đỏ mắt gầm nhẹ: “Em hận bà ta, bà ta căn bản chính là kẻ buôn người!”

Nhưng khi Tịch Lãng sáp lại gần, ý bảo có thể đem người đó tống vào tù.

Thù hận, thống khổ của cô, lại có thế nào cũng không mở miệng được, dù sao lúc cô rời đi người đó đã nửa sống nửa chết.

Tịch Lãng cảm thán, nữ phụ độc ác còn chưa bắt đầu độc ác.