Nhưng sau khi nói xong câu này, cậu ta lại không nhận được phản hồi ngay lập tức như mọi khi.
Nam sinh tóc đỏ có chút lo lắng, tuy tên đó chỉ là một đứa con riêng của nhà họ Tống, nhưng nhìn vào tên công tử bột đần độn kia của nhà họ Tống thì Tống Thần mới là người có khả năng thừa kế cao nhất. Dù sao, người mà nhà họ Tống công khai thừa nhận chỉ có Tống Thần và người anh trai từ nhỏ đã ngốc nghếch kia.
Chẳng qua, dạo này nghe đâu là cậu cả nhà họ Tống kia bị ngã, trí óc đã trở lại bình thường, cũng không biết có đúng hay không. Nếu đúng, vậy thì Tống Thần này chẳng còn cơ hội gì nữa.
Đột nhiên cậu ta nhớ ra mấy ngày nay không hề thấy tài xế nhà họ Tống ở cổng trường, nghĩ đến khả năng đó, hai mắt cậu ta sáng lên, nhưng trên mặt lại do dự nói với Lâm Tử Hào: “Anh Lâm, dù sao thì tên đó cũng là người nhà họ Tống.”
“Chậc.” Lâm Tử Hào cười nhạo: “Rất nhanh thôi cậu ta sẽ không còn là người nhà họ Tống nữa.”
Câu nói này của Lâm Tử Hào như thể đã chứng minh điều đó, tên tóc đỏ bỗng như có chỗ dựa vững chắc, ánh mắt lóe lên vẻ ác ý, giọng điệu lại rất nhẹ nhõm: “Được rồi, đến lúc đó em sẽ gọi thêm vài anh em…”
Tô Ca nhìn vào giáo án trên tay, đầu óc choáng váng, lần thứ n nhịn xuống ý nghĩ muốn xé nát nó.
Mẹ kiếp, không đọc, không đọc nữa đâu, cái quái gì đây trời, mình đâu tới chỗ này để dạy học.
Bên dưới, đám học sinh lại bắt đầu nói chuyện ồn ào, khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.
Còn chưa kịp làm gì, Tô Ca đã nhận thấy có một lực đẩy vô hình túm lấy và kéo cậu ra khỏi cơ thể này.
Chống đối - bị đẩy ra - nhiệm vụ thất bại - không có phần thưởng - không thể ngủ ngon…
Tô Ca cảm thấy, chẳng phải chỉ là dạy học sinh thôi sao.
Cậu dạy!
Cậu chắc chắn sẽ dạy thật tốt!
Dạy không được lũ học sinh này, cậu sẽ đổi sang họ của chủ nhân cơ thể này luôn!
Chẳng phải chỉ tạm thời không thể làm sụp đổ hình tượng nhân vật thôi sao, có gì to tát đâu, cậu có thể nhịn được.
Vất vả lắm mới đợi được tiếng chuông báo tan học, Tô Ca vội vã đứng dậy khỏi ghế trên bục giảng, không thèm nhìn ai mà cầm giáo án đi thẳng ra khỏi lớp.
Nếu ở lại lâu hơn, cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà chém chết lũ ranh con này.
Cậu chưa bao giờ phải ngồi nghe những âm thanh ồn ào ầm ĩ đến thế, tiếng ồn được khuếch đại vô số lần trong não khiến cậu đau đầu đến mức phải dùng tay ấn.
Ban đầu tưởng rằng ra khỏi lớp sẽ tốt hơn, nhưng hóa ra cậu ngây thơ quá rồi.
Đứng im lặng bên ngoài lớp học với khuôn mặt vô cảm, trong nháy mắt, cậu nảy ra ý nghĩ muốn hủy diệt thế giới.
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Chết tiệt, cậu phải đi về.
Nơi này đúng là địa ngục, à không, nó còn đáng sợ hơn địa ngục nữa, tại sao con người lại phải phát ra âm thanh chứ!
May là 666 phản ứng nhanh nhạy, ngay khi Tô Ca sắp bùng nổ nó đã kịp thời lên tiếng: [Ký chủ hãy bình tĩnh, do trước đó cậu làm sụp đổ hình tượng nhân vật nên đây là kết quả của sự phản đối từ chiều không gian này, chỉ cần cậu không hành động gì, một lát nữa mọi thứ sẽ ổn thôi, nếu không cậu sẽ trở lại trạng thái linh hồn và nhiệm vụ sẽ thất bại.]
Trong lòng Tô Ca bực bội muốn gϊếŧ người, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến mức tột cùng.
Vẻ mặt này khiến mỗi học sinh đi ngang qua cậu đều không khỏi rùng mình và nhanh chóng né xa.
Nghĩ đến những cảm giác tuyệt vời khi mới được nhập vào cơ thể này, Tô Ca cảm thấy mình vẫn có thể nhẫn nại thêm chút nữa.
[Bao lâu?] Có lẽ vì nhịn quá lâu nên giọng cậu hơi khàn đặc.
Giọng cậu rất nhỏ, trừ 666 thì không ai nghe thấy.
[Hai mươi tư tiếng.] Câu trả lời như được tính toán trước khiến động tác bước đi của Tô Ca khựng lại, sau đó cậu làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi về hướng vắng người.
[Được.] Vậy cậu sẽ chờ hai mươi tư tiếng.
666 không biết sao lại thế này, nhưng nó cứ cảm thấy chữ “được” ấy toát ra một luồng khí uy hϊếp.
Nó mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Cho dù linh hồn này có bí ẩn đến đâu thì cũng chỉ là một linh hồn, dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng không có thực thể thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Suy nghĩ tự an ủi này khiến 666 bình tĩnh hơn một chút.
Lần mạo hiểm này đã thu hút được một linh hồn mạnh mẽ như vậy, hy vọng có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Các tiết dạy của “Tô Triết” đều được xếp vào những tiết cuối cùng, tiết học vừa rồi là tiết cuối của cậu trong ngày hôm nay, nhưng trường vẫn chưa tan học, mà một người có đạo đức nghề giáo tuyệt đối sẽ không về nhà trước khi tan trường.
Nhưng rõ ràng Tô Ca không có thứ này, trường Gia Đức không phải là một ngôi trường bình thường nên tất nhiên sẽ không có quy định như vậy.
Cậu ung dung bước ra khỏi cổng trường, đi về hướng trong trí nhớ.
Tuy nhiên, hành động này của cậu lại khiến đám học sinh lớp 10A13 truyền tai nhau như phát hiện ra một tin tức lớn.
“Thầy giáo nhát gan kia lại dám tự ý về trước á?”
“A a a, chúng ta còn chưa tan học, dựa vào đâu mà anh ta về trước chứ.”
Thực ra là do trước đây “Tô Triết” luôn ngoan ngoãn đợi đến sau giờ tan học mới về, nên bây giờ nhìn thấy cậu về trước như vậy, tâm lý của đám học sinh này mới chênh lệch lớn đến thế.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc kẻ mà bọn họ luôn làm lơ coi thường, bây giờ đang ở ngoài kia vui vẻ rong chơi, khác hẳn với bọn họ đang ngồi trong lớp học tập, quả thật khiến người ta khó chịu!
Mà rõ ràng việc Tô Ca về trước đã làm cho kế hoạch của Lâm Tử Hào tan thành mây khói, cậu ta bực bội vẫy tay đuổi một học sinh khác đang tính bước đến hỏi chuyện, rồi một mình ngồi xuống ghế bực bội suy nghĩ.
Càng suy nghĩ càng thấy phiền lòng, bực bội đến mức nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Chỗ ngồi của Lâm Tử Hào ở vị trí cuối cùng bên phải của lớp học, gần với tường. Tầm mắt cậu ta vô thức liếc sang vị trí ghế cuối bên trái, gần cửa sổ.
Bên kia, nữ thần của cậu ta đang cúi đầu có chút do dự nhìn người đang ngủ gật trên bàn học.
Trong lòng cậu ta không khỏi nảy sinh cảnh giác.
Chờ đến khi Tống Thần bị đánh thức, gương mặt khiến cậu ta ghen ghét vẫn lạnh lùng nhìn người khác như mọi khi.
Môi của bọn họ mấp máy, không biết đang nói chuyện gì.
Cách quá xa nên Lâm Tử Hào không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó chịu như thể bị móng vuốt cào nhẹ vào tim.
Cuối cùng, cậu ta cũng không thể nhịn được mà cất bước đi về phía đó.
Tô Ca trở về ngôi nhà của chủ nhân cơ thể này, vừa bước vào cửa đã nhận ra có gì đó không ổn. Sau khi ra ngoài kiểm tra lại số nhà và xác nhận mình không đi sai, cậu mới bình thản bước vào nhà.
Vừa vào cửa, không ngoài dự đoán, cậu nhìn thấy hai người đang chiến đấu hăng say trong phòng khách.
Có lẽ vì cậu đã cố gắng duy trì hình tượng nhân vật suốt dọc đường nên lực đẩy trong cơ thể đã giảm đi nhiều, ngay cả những tật xấu của bản thân cũng giảm bớt không ít.