Vì thế, Tô Ca vừa mới khôi phục một chút tinh lực đã không nhịn được.
Cậu vội vàng kéo đại một chiếc ghế dựa sang, rồi lôi một nắm hạt dưa không biết lấy từ đâu ra để ngồi hóng.
Răng rắc răng rắc răng rắc…
666:… Anh hai ơi, hình tượng nhân vật!
Tô Ca cắn hạt dưa không ngơi miệng, mặt đầy vẻ thích thú nhìn hai người đã dừng lại trên ghế sô pha, nói: “Tiếp tục đi.”
Trình Kha nhìn cậu với vẻ mặt như gặp phải ma, gã ta muốn nói một câu châm chọc nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.
“Sao, sao cậu đã về rồi?” Trình Kha không thèm quan tâm việc mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, gã ta đứng dậy nhặt quần áo trên sàn nhà.
“Trở về xem hai người chơi trò yêu tinh vật lộn đấy.” Tô Ca không thèm để ý nói.
Tay Trình Kha cứng đờ, gã ta cảm thấy hôm nay Tô Triết có gì đó không ổn.
Sau khi tiện tay cầm lấy một bộ quần áo ném cho người đang ngồi trên ghế sô pha và ra hiệu cho anh ta rời đi, gã ta quay sang nói với Tô Ca: “Cảm giác thế nào?”
Tô Ca:… Gì vậy trời, không phải cậu làm, sao cậu biết được cảm giác thế nào chứ.
Chẳng qua cậu vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Có vẻ như anh không thỏa mãn anh ta.”
Trình Kha đang châm thuốc, nghe vậy thì suýt đốt phải tay mình, mặt đen như than nhìn Tô Ca.
Gã ta biết chỗ nào không ổn rồi, hôm nay người này có vẻ to gan hơn thì phải.
Là bởi vì chia tay, nên muốn thử cách khác để thu hút sự chú ý của gã ta ư?
Nghĩ như vậy, gã ta nhìn Tô Ca bằng vẻ hiểu rõ nhưng lại tràn đầy sự chán ghét, nói: “Tô Triết à, tôi đã nói rồi, tôi không còn có cảm xúc gì với cậu nữa, tranh thủ lúc này còn chưa muộn, chúng ta chia tay trong êm đẹp đi. Có vẻ cậu không hiểu ý tôi nhỉ.”
Tô Ca ngơ ngác, bàn tay đang bóc hạt dưa cũng hơi run lên, cuối cùng mới nhìn gã ta với vẻ khinh bỉ rồi nói: “Nghe như thể tôi si mê anh sâu nặng lắm vậy, tự tin ở đâu ra thế?”
Gã ta không xem lại bản thân như thế nào à? Cậu không mù.
Thực ra Trình Kha cũng khá đẹp trai, là kiểu mặt nhỏ trắng trẻo đang thịnh hành hiện nay.
“Hả?” Trình Kha hơi không phản ứng kịp.
“Đây là nhà của ai?” Tô Ca đột nhiên hỏi.
Trình Kha sửng sốt một chút, sắc mặt trở nên khó coi nhưng không nói gì.
“Đây là nhà của tôi.” Tô Ca trả lời thay gã ta: “Vậy anh lấy đâu ra mặt mũi mà chạy đến nhà tôi làʍ t̠ìиɦ với người ta vậy, sau đó lại dám nói với tôi câu ‘Chúng ta đã chia tay, đừng quấy rầy tôi nữa’ hả?”
Tô Ca có hơi không hiểu nổi được mạch não của người này, gã ta trông như bị chậm phát triển trí tuệ ấy?
Câu hỏi này khiến Trình Kha không biết nói gì, gã ta nhìn chằm chằm vào Tô Ca như thể mới quen biết cậu, không nói được lời nào.
Mục đích của gã ta đã đạt được, nhưng sao lại có cảm giác bức bối thế này chứ?
Cuối cùng Trình Kha cũng cầm đồ của mình, xoay người rời đi.
Ngay khi gã ta sắp bước ra khỏi cửa, Tô Ca bỗng gọi lại: “Đứng lại đã.”
Trong lòng Trình Kha vừa vui sướиɠ, vừa tự đắc quay người lại.
“Tôi nhớ rõ anh có chìa khóa nhà tôi. Thế nên, người đi, để chìa khóa lại.” Tô Ca nói thêm.
Trình Kha rất buồn bực, lại có chút tức giận nói: “Mất rồi.”
Sau đó vội vã rời đi.
Sau khi người kia đi, Tô Ca nhìn vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, cậu suy nghĩ một lúc rồi bước đến nhấc bổng chiếc ghế nặng hơn trăm cân này lên, mang ra vứt vào bãi rác.
May là chủ nhân cơ thể này sống ở tầng hai, giờ này cũng vắng người, hơn nữa khu vực này ít người sinh sống nên cũng không có ai nhìn thấy.
666 thật sự không muốn nói chuyện với cái người lúc nào cũng phá huỷ hình tượng nhân vật này.
Một lần nữa trở lại trong nhà, Tô Ca thản nhiên quan sát một chút, đây là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, có thêm một gian bếp nhỏ và nhà vệ sinh.
Căn nhà này do cha mẹ đã khuất của Tô Triết để lại, ngày nào cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tô Ca không đi xem gì khác mà vội vã bước vào phòng ngủ, vừa liếc mắt một cái đã thấy chiếc giường lớn êm ái trong phòng.
Hai mắt cậu ngay lập tức sáng rực lên, cậu nhào lên giường nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
666 vốn định thảo luận về nhiệm vụ với cậu, vừa thấy vậy thì không nói nên lời.
Nó biết ký chủ này có một tật xấu cực kỳ nghiêm trọng, đây là điều nó biết được sau khi hoàn toàn dung nhập và lén lút nhìn vào một góc ký ức của cậu.
Mà đây cũng là điều kiện tiên quyết cho sự hợp tác “thân thiện” của họ.
Tô Ca cảm thấy bản thân chưa bao giờ được ngủ ngon đến vậy! Nếu có thể, cậu hy vọng sẽ được ngủ đến già.
Tuy vẫn có thể nghe được rất nhiều âm thanh, nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.
Nghĩ vậy, hệ thống gì đó cũng có chút tác dụng đấy chứ.
Cậu ngủ một mạch ba ngày mới bị 666 đánh thức, vì đang ngủ ngon mà bị đánh thức nên cả người Tô Ca tỏa ra hơi thở u ám.
[Nếu cậu còn không chịu tỉnh dậy, nhiệm vụ sẽ hỏng mất đó.] 666 nói.
Ý thức của Tô Ca dần quay trở lại, cậu đột nhiên mở miệng nói: [Theo cốt truyện gốc thì thời điểm này Tô Triết đã chết, vậy bây giờ tôi có thể phá vỡ hình tượng được chưa?]
[Về lý thuyết thì không sai, hơn nữa bởi vì bản thân chiều không gian này đã xảy ra thay đổi, cho nên sẽ linh hoạt hơn một chút.]
666 nói: [Lần trước hoàn toàn là vì cậu quá khác người, nên mới bị phát hiện và đẩy ra.]
[Đúng rồi, ký chủ à, thanh đao đó của cậu là sao vậy?] 666 nhớ tới thanh đao đột nhiên xuất hiện kia, ngay cả nó cũng giật nảy mình, rõ ràng nó nhớ mình đã kiểm tra hết rồi.
[Mày nói nó hả.] Tô Ca xoè bàn tay ra, một thanh đao lớn màu đen tuyền xuất hiện trước mặt cậu.
[Chỉ là một thanh đao bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.] Tô Ca nói xong, thanh đao lại biến mất.
Trong suốt quá trình này, 666 không phát hiện ra chút manh mối nào.
[Được rồi, ký chủ, cậu có thể làm nhiệm vụ rồi.] Nếu không phát hiện được, vậy cứ tạm thời gác sang một bên, nó tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ moi ra bí mật trên người Tô Ca.
Tô Ca nghe xong có chút hoang mang: [Nhiệm vụ gì?]
Ngủ đến mức lú lẫn luôn rồi sao?
Có nhiệm vụ hả?
Hình như có, là thêm người vào nhóm gì đó phải không?
[Tìm bạn trai, kêu anh ta gia nhập nhóm.] 666 nói.
Tô Ca:… Cậu cảm thấy xu hướng tính dục của mình hoàn toàn bình thường! Đừng vì Tô Triết là đồng tính mà cho rằng cậu cũng là đồng tính!
[Ai nói bạn trai thì không thể là quan hệ bạn bè bình thường giữa nam với nam chứ, suy nghĩ của ký chủ rất nguy hiểm, tôi là một hệ thống rất đứng đắn đấy.]
Tô Ca:… Đứng đắn cái mẹ mày ấy, thanh đao của tao đâu rồi?!