"Nói đơn giản là cậu đã chết và thật có duyên làm sao ta đã chọn cậu để ký kết trở thành túc chủ của mình. Chúng ta sẽ đồng hành xuyên qua các thời không gian khác nhau để thực hiện nhiệm vụ, và nếu đạt được một mức nào đó thì cậu sẽ được cầu nguyện một điều ước... Bất kể là thứ gì, thế nào, nghe có thú vị không?" — Hệ thống nói một tràng dài, ngữ điệu hoan nghênh mà cười cười: "Không cần biết là thứ gì, chỉ cần cậu nghĩ ra được thì hệ thống sẽ đáp ứng được."
Cơ thịt bên khoé mắt cậu giật giật liên hồi, phải mất một lúc thì cậu mới lấy lại tinh thần. Thần Thy có chút bàng hoàng: "C-chờ đã, tôi chết rồi?"
"Sao lại thế được...khoan đã, nhưng...sao tôi không thể nhớ được lý do khiến tôi tử vong— (là gì?)"
"Ồ?" — Hệ thống cắt ngăn lời cậu: "Không nhớ cũng không sao, tôi có thể giúp cậu một tay."
Hệ thống vừa dứt lời trước mắt Thần Thy đột ngột tối sầm, cơn đau đầu lan toả như thuốc thôi miên, làm cậu nhớ đến một khoảng khắc.
Trong căn phòng đen tối tăm ẩm thấp, có những tiếng giọt nước đơn bạc rơi tí tách tí tách thành vũng, từng tiếng nước rơi đồng điệu như tiếng kim đồng hồ chạy.
Kẽo kẹt....
Đột ngột một tiếng mở cửa cũ kỹ xâm lược có thể xem như tĩnh lặng, kèm theo đó là tiếng bước chân.
Thần Thy không nhìn thấy gì cả, không gian tối ôm khiến cậu lo ngại.
Nhưng sự đau đớn từ đỉnh đầu đánh vào mọi cơ quan cơ thể khiến nó thất thủ mà đau đớn kêu hét, Thần Thy la thất thanh: "Aaaaaa!! Chậm...đã!"
Một lực mạnh mẽ bóp lấy cằm cậu, mạnh đến mức như muốn nghiền nát nó vậy.
Giọng nói lạnh lẽo lại quen thuộc đến lạ cất lên gằn từng chữ cứ như đao sắc dao nhọn băm vằn trái tim cậu, làm Thần Thy run rẩy từng cơn.
Nó như con quỷ bò ra từ địa ngục tăm tối vĩnh hằng, hung hăng mà từ từ tra tấn tinh thần cậu.
"Haha... "Chậm đã" sao? Mày đang nghĩ cái gì vậy?"
Sau đó là một lực mạnh mẽ bóp chặt khiến xương quai hàm nứt vỡ trong đau đớn, máu chảy không ngừng. Từng cơn tra tấn trong giấc mộng như thật khiến Thần Thy gào khóc không ra tiếng.
Đột ngột một luồng sáng chói loá cắt ngăn mọi thứ, giọng hệ thống vang lên mang theo ý tươi cười.
"Sao nào, đã nhớ ra chưa?"
Thần Thy quỳ sụp xuống run lẩy bẩy ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Cậu tuyệt vọng đau đớn, không chỉ đau thể xác mà còn đau phần hơn về tinh thần.
Đó là người yêu cậu, người ở bên cậu mười năm, người chung chăn chung gối đã kết hôn với cậu... Đồng thời lại là người tra tấn cậu đến chết.
&&&-
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn [Tiểu Vũ] đã đề cử truyện, chương này tặng bạn. Rất yêu sự ủng hộ của bạn.💐💖✨