Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 2.2: Tui dễ nuôi lắm á

Một phi thuyền lớn đầy uy nghiêm, đại diện cho khoa học kỹ thật tối cao của toàn Đế Quốc cùng những chiến lực dùng lại trên trụ sở nhân ngư trên không.

Lệ Cảnh Phong cho các thủ hạ lui xuống, một mình bước vào bên trong trụ sở.

“Nguyên soái.” Thái độ của người dẫn đường của trụ sở rất cung kính, nhưng bên trong đôi mắt lại là thái độ sợ hãi cùng chán ghét.

Lệ Cảnh Phong chọn đường đi vào trụ sở.

Phía sau hai sườn của cửa sổ pha lê có rất nhiều nhân ngư đang tò mò đánh giá vị khách bên ngoài tiến vào.

Hôm nay ai sẽ là người tới lựa chọn đây?

Là một người ôn hòa, địa vị cao hay quý tộc có tinh thần lực cường đại đây?

Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi kia của Lệ Cảnh Phong, tất cả nhân ngư đều giống nhau, điên cuồng chạy trốn!

Có một nhân ngư bơi chậm, cái đuôi thậm chí còn vung ra mấy làn nước.

Vừa rồi còn náo nhiệt chọn lựa bây giờ đã trống hoác không còn lấy một con cá nào.

Chỉ còn lại khuôn mặt đầy chế giễu của tên dẫn đường.

Dẫn đường ở nơi này đều là người chân chính yêu người cá, chẳng có người nào nguyện ý đem nhân ngư cho một tên nguyên soái vô phương cứu chữa, tàn nhẫn ác độc cả.

Nghe đồn, Lệ nguyên soái thủ đoạn máu me, gϊếŧ người như ma, lấy bạo lực làm thú vui tao nhã, số thủ hạ chết dưới tay hắn chỉ có thể tính bằng hàng vạn.

Hắn chẳng những có tính cách thâm độc, cố tình khơi mào chiến tranh để thỏa mãn thú vui gϊếŧ người của bản thân, còn bạc tình bạc nghĩa, trơ mắt nhìn tộc nhân tử vong mà khong thèm để ý.

Chỉ cần nhân ngư tới gần hắn thì sẽ bị tin thần lực thô bạo của Lệ Cảnh Phong công kích, càng không nói đến việc tiểu nhân ngư sẽ vì tinh thần lực hỗn loạn của hắn mà nổi điên, nhân viên công tác sẽ càng thêm đau lòng!

Ai sẽ đem bé nhân ngư giao cho một người như vậy đay?

Tiểu đội trường của người dẫn đường vẫn đường vẫn luôn yên lặng ở phòng điều khiển mà nhìn tất cả.

Thẳng cho đến khi Lệ Cảnh Phong từ trụ sở nhân ngư đi ra.

Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tránh sau cánh cửa lớn tối thui tựa bóng ma, xác nhận không ai có thể nhận ra hắn mới dám châm chọc sau lưng Lệ Cảnh Phong: “Lệ Cảnh Phong, sẽ không có một nhân ngư nào nguyện ý đi theo anh đâu!”

(không những có mà còn đang nhịn đau gần chớt để đi tìm kia kìa, tôi anh công dễ sợ)

“------Anh hãy chết tâm đi!”

“Giống như mọi người nói vậy, chhir xứng yên lặng chịu đựng việc tinh thần lực hỗn loạn mà mất khống chế, cuối cùng thần trí tɧác ɭoạи mà chết!”

Trời mưa rất lớn.

Lê Cảnh Phong đi ra từ trụ sở nhân ngư không có bung dù.

Mưa to cọ rửa khuôn mặt điển trai của hắn, càng làm cho đôi mắt kia đỏ đến quỷ dị.

Quân trang trên người hắn không chút cẩu thả, vị trí vốn dĩ có một đám huân chương cũng chỉ đeo một cái, đó là vinh dư đầu tiên khi hắn tòng quân.

Vốn dĩ hắn nên là nguyên soái được vạn người kính ngưỡng, giờ phút này lại cô đơn đến khiến người ta đau lòng.

Có lẽ hắn chú định là sẽ bị tinh thần lự hỗn loạn làm cho chết dần chết mòn đi.

Hắn đã….. nhìn đến chết lặng.

(một bên đau lòng đi kiếm, một bên đau đuôi đi tìm, ok fine rồi tất cả sẽ ổn thôi mà)

*

Thẩm Ninh kéo cái đuôi đau đớn, dựa theo mùi sông băng thơm thơm mà tìm được trụ sở nhân ngư.

Vết máu nhàn nhạt chảy dài theo đuôi của Thẩm Ninh mà rơi xuống đầy đất, cậu ngẩng đầu, thấy được người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa trụ sở nhân ngư.

Nhìn thân ảnh Lệ Cảnh Phong đứng sừng sững trong mưa cùng đôi mắt sắc bén kia, không sai, là sông băng của cậu không sai đi đâu được! Bắc cực a oa hu hu!

Bé nhân ngư nỗ lực động động cái đuôi bị thương, di chuyển đến trước mặt Lệ Cảnh Phong.

Tức ghế á, thân thể này yếu nhược quá, dùng đuôi di chuyển đau quá, thật là khó chịu quá đi.

Lê Cảnh Phong ở trong làn mưa tối tăm ngẩng đầu.

“Này…..anh có nguyện ý để tôi làm nhân ngư của anh không?” Thanh âm của Thẩm Ninh thanh thoát mà sáng trong, như là ánh trăng dưới biển rộng, ngữ khí còn có chút ngại ngùng.

Dường như cậu còn sợ hắn cự tuyệt, Thẩm Ninh còn đe một cái vảy sáng lấp lánh đưa cho hắn, “Tôi dễ nuôi lắm á!”