Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 2.1: Trụ sở nhân ngư

Thẩm Ninh ở một cái ao nhỏ……Không, chính xác hơn là một vũng bùn nhỏ, trong tay cầm một cây nĩa nhỏ, chuẩn xác xiên vào một chú cá con.

Thẩm Ninh xiên rất lâu, tay cậu dài, xiên cũng rất chuẩn, nhưng cả buổi chiều mới xiên được hai con cá.

Cậu đã ở đây một tháng, dù bản lĩnh có thừa nhưng vẫn như cũ ăn không đủ no.

Đuôi cá xinh đẹp cũng đã bị bùn lầy làm bẩn, hồ nước vừa nhỏ lại vừa dơ, còn nữa….thật đói quá đi!

Ngư Ngư chịu hong có nổi nữa!

Hốc mắt cậu hồng hồng.

Thẩm Ninh nhìn ánh đèn hắt ra từ thành thị phồn hoa đô hội trước mắt mà tủi thân.

Cậu cũng đã thử bỏ trốn, thử tìm phương hướng ra biển cả nhưng nơi này có quá nhiều lính tuần tra cùng người máy, chỉ cần nhân ngư xuất hiện chắc chắn sẽ bị bắt đi!

Còn nữa……Thẩm Ninh vuốt ve tuyến nhân ngư nhợt nhạt tiếp giáp với vảy đuôi, đang vì sự ăn uống của bản thân…..mà giống như càng lúc càng lớn.

Trước kia hai con cá miễn cưỡng lắm cũng có thể no bụng, hiện tại cậu lại cảm thấy dù ăn như thế nào cũng chẳng đủ no.

Ngư Ngư rất đói QAQ.

Hơn nữa, trước kia cậu có một cái không gian linh tuyền của riêng mình, ấy thế nhưng hiện giờ vòng cổ hồng thạch lại chẳng biết đang ở chốn nào.

[Ký chủ, chỉ cần ngài tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.]

……Cục băng lớn sao?

“Không gian linh tuyền của tôi đâu?”

[Chỉ cần ngài tiếp cận hắn, chữa khỏi cho hắn, không gian cũng sẽ mở ra.]

Thật sao?

Thẩm Ninh ghé vào bên cạnh ao nhỏ, một bên nghe ếch xanh kêu, một bên run run người một chút, đuôi cá nhảy vọt lên cao ba thước.

Thẩm Ninh xoa xoa hốc mắt hồng hồng, quyết định đi tìm tên đầu sỏ đã khiến cậu trở nên ăn nhiều như thế.

Cụ băng lớn kia…..

Nhìn đẹp trai, mùi cũng rất thơm.

Cũng được, tiểu nhân ngư quyết định đi tìm phiếu cơm trường kỳ cho bản thân!

Nơi này một chút cũng không tốt, nơi nơi đều bị ô nhiễm, cùng một bình nguyên luôn luôn bị tuyết che phủ không giống nhau.

Ngư Ngư cũng chịu không được trong hoàn cảnh này đâu!!

Cậu chính là một nhân ngư yêu sạch sẽ!

Chính vì vậy nên Thẩm Ninh cong lưng, dùng nước trong đem đuôi cá màu hồng phấn mềm mại như kẹo bông gòn rửa sạch, lại đem nước xối lên tóc, làm cho mái tóc xoăn kim sắc rạng rỡ hẳn lên dưới ánh mặt trời.

Nhân lúc trời còn tối, xuất phát!

*

Thẩm Ninh rất thông minh.

Cậu dọc theo đường đi, cẩn thận tránh những con đường đi tuần của lính, một đường đi thẳng vào bên trong nội thành, cẩn thận phân rõ phương hướng.

Chỉ là, cái đuôi đau quá.

Lại kiên trì thêm một chút, gặp được phiếu cơm trường kỳ thì tốt rồi!

Đem việc Ngư Ngư ăn uống nhiều lên cho cục băng lớn phụ trách đi.

*

Tinh tế.

Trên phi thuyền.

Quân đội đế quốc đang trở về trong chiến thắng.

Sau khi tiêu diệt được con dị thú biến dị cấp S, đại nguyên soái Lệ Cảnh Phong dẫn theo cả đội quân trở về.

Lệ Cảnh Phong đứng ở phòng điều khiển, cởi bao tay ra ngoài.

Đôi đồng tử của hắn đỏ tươi như máu, tròng mắt so với một tháng trước càng đỏ hơn.

Phó quan Lê Nhạc lo lắng nói: “Lão đại, ngài mà sử dụng tinh thần lực thêm nữa thì sẽ hỏng mất, ngài rất cần đi tìm một tiểu nhân ngư!”

Lệ Cảnh Phong thở dài: “Thế nào, kết quả khảo sát sao rồi?”

Ở Nặc Lan Tinh, chỉ cần có được chiến công hiển hách hoặc quý tộc có cống hiến cho Đế Quốc thì sẽ có cơ hội được nuôi dưỡng nhân ngư quý hiếm.

Nhưng dưới tiền đề là ------ có được sự cho phép của nhân ngư.

Các loại hình ảnh, tư liệu của Lệ Cảnh Phong cũng đã được đưa cho trụ sở nhân ngư từ hồi hắn mới 17 tuổi.

Lúc này, có tiếp tuyến viên tới gần, nói với Lệ Cảnh Phong: “Nguyên soái có cuộc gọi tới từ trụ sở nhân ngư.”

Lệ Cảnh Phong gật gật đầu: “Kết nối.”

Thanh âm bên kia vang lên: “Nguyên soái, kết quả hài lòng của nhân ngư đã được đo lường xong….”

Trong mắt Lê Nhạc ánh lên hy vọng: “Thế nào?? Có nhân ngư nào đạt độ hài lòng năm sao với nguyên soái, nguyện ý gả cho nguyên soái để ngài ấy nuôi nâng không?”

Bên kia cười khẽ một tiếng, ngữ khí khách khí mà xa cách: “Sao có thể, toàn bộ đều là một sao.”

“Ông ------“

“Tiểu nhân ngư của chúng tôi rất quý giá, tinh thần lực của nguyên soái có tính công kích mạnh như vậy, sẽ xúc phạm tới nhân ngư!” Bên kia dường như có chút kích đông, “Trụ sở của chúng tôi tuyệt đối không cho phép có người xúc phạm tới nhân ngư!”

Hắn dừng một chút: “…… Nguyên soái cũng không được.”

Lê Nhạc nói: “Tôi không tin, nguyên soái của chúng tôi lợi hại như vậy, vì Đế Quốc cống hiến nhiều như thế, sao lại không có tiểu nhân ngư nào nguyện ý gả cho nguyên soái.”

Ngữ khí của người bên kia thập phần khách khí: “Xin lỗi, xin ngài hãy xem xét kết quả của bản thân trước đã.”

Thông tin truyền đến thiết bị đầu cuối của phi thuyền, Lê Nhạc mở ra kết quả của bài trắc nghiệm khảo sát, một sao, tất cả đều là đánh giá thấp nhất.”

“Lão đại, anh đừng vội, chúng ta tự mình đi trụ sở nhân ngư nhìn một cái, biết đâu vẫn có cơ hội!”