Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 1.1: Ngủ cùng hắn

Chương 2

“AAAA, ẻm trợn mắt, ẻm trợn mắt kìa!”

“Trời ạ, cặp đồng tử kim sắc kia thật xinh đẹp!”

“Tóc ẻm cũng là màu kim sắc!”

“Đuôi cá ẻm cũng là màu hồng phấn kìa, thật giống kẹo bông gòn nhỏ!”

Thẩm Ninh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, đây không phải thứ ngôn ngữ cậu quen thuộc, quả nhiên nó đã tới rồi……thế giới dị thế.

Cậu đem tầm mắt của đám đông dưới kia nhìn lại, cái đuôi cá màu hồng phấn có những cái vảy sắp xếp một cách chỉnh tề, ở phần đuôi còn có một cái tua rua gần như trong suốt.

Thân thể mới này…....yếu quá đi mất.

Không có chút sức lực nào.

Đuôi cá trước kia của cậu có thể lật đổ cả một con tàu chở hàng, nhưng hiện tại, Thẩm Ninh hoài nghi cái đuôi này của cậu còn có thể quẫy hay không.

Vị nữ chủ trì kia nóng bổng kia còn thêm dầu vào lửa: “Quá đẹp---- như mọi người đã biết, nhân ngư trân quý vô cùng, chỉ cần thành công bắt tới tay, nhân ngư này chỉ hát cho mỗi mình ngài nghe, vì ngài mà ca xướng, chỉ bán trong đêm nay ----- những vị khách còn đang ngồi kia ơi, ngài còn đang chần chừ gì nữa mà không nhanh nhanh ra giá?”

(Ơ sao giống đa cấp thế nhỉ J)

Đổi lại là một trận nhiệt liệt hoan hô.

Có người đến gần cạnh sân khấu, thậm chí có người vì vung tay ra giá mà đánh nhau.

Hiện trường quả thực náo nhiệt mà hỗn loạn.

*

Thẩm Ninh uể oải thân thể, muốn ngủ quá đi mất.

Qua một đoạn thời gian, có người bước tới, dùng xiềng xích buộc chặt l*иg sắt, đem Thẩm Ninh kéo đi mất.

Một tên phú thương trung niên cười tủm tỉm đi tới trước mặt Thẩm Ninh, mặt đầy ngấn mỡ, dùng ánh mắt buồn nôn để quan sát cậu từ trên xuống dưới.

------ Thật béo.

------ Thật khó ngửi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Ninh.

*

L*иg sắt bị kéo lảo đảo, lắc lư tiến vào một phòng trong khách sạn.

[Ký chủ, ký chủ? Tỉnh tỉnh?]

Thậm Ninh chậm rì rì mà mở mắt.

[Mục tiêu nhiệm vụ đang cách ngài rất gần, thỉnh ngài nghĩ cách tiếp cận!]

Hương vị sông băng cổ bên cánh đồng tuyết ngày càng nồng dậm.

Như là dao dộng của tinh thần lực.

Thật tươi mát.

Thật sảng khoái.

Khiến thân thể vốn đang mềm nhũn của Thẩm Ninh rung lên.

Cậu híp đôi mắt xinh đẹp lại, vươn tay, quan sát két nước.

Bên ngoài két nước chính là l*иg sắt, chỉ cần hai người là có thể tách ra, mở ra l*иg sắt dày nặng, cậu có thể đi ra ngoài.

Tuy bên trong phòng không có người nhưng cậu không dám chắc khi nào tên mập chết tiệt kia trở về.

Thẩm Ninh nhẹ nhàng vươn tay lên, quan sát khóa sắt.

[Đúng rồi, ký chủ có thể sử dụng trí tuệ cùng một cái que nhỏ để mở cái khóa này ra….]

Bạn cho rằng Thẩm Ninh sẽ dùng trí tuệ cùng que nhỏ để mở khóa ư?

Sai rồi.

Thẩm Ninh vung cái đuôi, tinh thần lực phát ra, máy mắt l*иg sắt đã biến dạng, vặn vẹo, mấy cây cột sắt chỗ thì đứt gạy chỗ thì cong queo, két nước vỡ vụn, nước sát trùng được xử lý đặc biệt chảy đầy đất.

Hệ thống:…..

Ký chủ, thoạt nhìn tính cách có chút nhu nhược, nhưng sức mạnh thì thật hung tàn.

Thẩm Ninh từ những khe hở mà bò ra ngoài.

Cậu gian nan dùng đuôi cá đứng lên trên sàn nhà, không thể không nói, thân thể này thật sự không có sức lực, vừa rồi đánh vỡ l*иg sắt, đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhân ngư đi trên sàn nhà vốn sẽ rất đau.

Toàn bộ trọng lượng phía trên sẽ đè lên cái đuôi cá yếu ớt xinh đẹp.

Đuôi cá của Thẩm Ninh bị chà đến khó chịu, đuôi mắt cậu cũng có chút hồng hồng.

*

Mùi hương của sông băng…….

Thẩm Ninh mở ra cừa phòng, theo mùi hương dễ ngửi kia tiến vào phòng bên cạnh.

[Đúng vậy, đây là mục tiêu nhiệm vụ của ngài, ngài cần tiếp cận hắn.]

[Xin hãy chú ý, mục tiêu nhiệm vụ có chút hung tàn, có thể sẽ có huyết tinh, xin ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

Thẩm Ninh mở cửa phòng, trong phòng có mùi máu nhàn nhạt.

Có một người đàn ông khuôn mặt lãnh lệ (lãnh trong lạnh, lệ trong mỹ lệ) đứng ở trong phòng, sàn nhà nơi cửa sổ có vết máu màu đỏ.

Vết máu kia vẫn đang tràn đến cửa sổ màu trắng.

Sát…..sát nhân?

Thẩm Ninh tiến sâu vào.

Trong phòng không có người chết, rõ ràng là đã có người xử lý.

Người đàn ông kia quay đầu, đôi đồng tử nhiễm một màu đỏ tươi.

[Tinh thần lực của hắn đang hỗn loạn, hiện tại hắn đang không có lý trí, xin ngài hãy nghĩ cách ngủ cùng hắn.]

“Ừm, tốt, ngủ.” Thẩm Ninh bắt được từ ngữ mấu chốt.

Cậu lập tức nằm lên giường, nhắm hai mắt lại.

Cậu mệt quá, buồn ngủ quá, còn rất đói nữa.

Trước mắt cứ ngủ một giấc đi đã, có gì tính sau.

Ngư Ngư ngủ ngon.

Hệ thống:……..

Là ngủ kiểu kia chứ không phải ngủ kiểu này!

Lý giải ký chủ thực sự rất khó khăn a!

Bỗng nhiên hệ thống có chút hoài nghi về độ chính xác khi nó đi tìm ký chủ thích hợp.

Thôi, đành bất chấp tất cả vậy.

Nhiệm vụ của thế giới này có độ khó cao như vậy, có lẽ mạch não thần kỳ của ký chủ sẽ dẫn đến điều kỳ diệu?

Hơn nữa đây chính là hiện trường của một con cá mập đang đi săn mồi!

Cửa sổ vẫn còn lưu vết máu, có một tên dị năng giả đang bị bạo tẩu tinh thần lực, thế mà ký chủ lại ngủ đến là thơm ngọt!

Ký chủ, đúng là hảo hán mà.

*

Bỗng nhiên Thẩm Ninh cảm giác đồ vật bên cạnh đổ rầm xuống.

Có một người đàn ông đang nằm phủ lên giường.

Mang theo mùi của sông băng.

Mùi hương này thật quen nha.

Là mùi hương của quê nhà.

Thẩm Ninh lại nhớ tới những ngôi sao cùng ánh trăng.

Nghĩ một hồi, cậu mới nhớ tới cái gì đó, đúng rồi, hình như cậu chưa đưa hắn lên giường thì phải?

Vì thế Thẩm Ninh mới động động thân thể, dịch ra chỗ để đối phương có thể nằm.

Liều mạng tăng ca đến thế sao,có lẽ dù là ai cũng sẽ thành như vậy đi.

Đối phương ôm chặt cánh tay cậu, không cho cậu di chuyển.

…..

Sao lại mạnh thế?

Thẩm Ninh mở ta đôi mắt. lọt vào tầm nhìn của cậu là một đôi đồng tử đỏ tươi như máu, giống ánh trăng đến kỳ lạ.

Không biết vì sao, khi nhìn vào sâu trong đôi mắt người đàn ông ấy, Thẩm Ninh liền nhớ tới biển bắc cực rộng lớn.

Mỗi đêm, nó sẽ chỉ đường cho những bầy cá cùng những con thuyền.

Thâm thúy mà lại cuồn cuộn.

Thần bí mà lại xa xưa.

Tiếng lòng của Thậm Ninh có một trận dao động.

*

[Tích tích tích, hệ thống cảnh báo, nguyên soái, qua kiểm tra đo lường đã thấy tinh thần lực của ngài đã gần đạt đến giá trị bạo tẩu, cần được nhân ngư an ủi, ca hát.]