Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 1

Lơ lửng, lơ lửng.

Cảnh trong mơ có rất nhiều tuyết trắng đang bay.

*

*

*

…..

Nữ chủ trì của cuộc đấu giá mặc một váy đỏ đầy nóng bỏng đã đem tấm vải đen che phủ l*иg sắt nhấc lên, lộ ra nhân ngư phía bên trong.

Nhân ngư nằm trong két nước, nằm ngả ra, mềm như bông mà ngủ, cái đuôi cá hơi cong lại hệt như trăng non.

Đầu của cậu hơi nghiêng, giống một tiểu vương tử không rành thế sự.

Mí mắt nhắm chặt lại, lông mi hơi dài.

“Phía dưới bắt đầu ra giá -----“ theo thanh âm cao vυ't hưng phấn của nữ chủ trì, một tràng âm thanh thét chói tai không dứt nổ ra.

*

Thẩm Ninh tỉnh lại từ cảnh trong mơ, đầu đau như muốn nứt ra.

Thật trùng hợp.

Những người này, không thể an tĩnh một chút sao?

Thật ồn ào.

Cậu mông lung mở mắt, lọt vào tầm mắt là một mảng đen thui.

*

----- đây là nơi nào?

------ không phải một giây trước bản thân còn đang ngốc cạnh sông băng và cánh đồng tuyết ngắm sao sao?

Thẩm Ninh bị ánh sáng chói vào đôi mắt đến nỗi có hơi muốn khóc, nơi này thật ra cũng có ngôi sao.

Bị choáng váng đến nỗi nhìn ra sao.

Thẩm Ninh cảm giác đầu cậu hơi lag.

Bất đồng thế giới, bất đồng chủng loại.

Bản thân cậu đã xuyên không rồi sao?

*

[Chào ngài, ký chủ.]

Đột nhiên trong đầu cậu vang lên một âm thanh.

“Mi là?”

[Ta là hệ thống số 3062, ngài tới nơi này là để cứu vớt thế giới đang sắp sụp đổ.]

“Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?”

Hệ thống:…..

Đây là lần đầu nó thấy có ký chủ lạnh lùng thoát tục như vậy.

“Đây là nơi nào?” Thẩm Ninh ngốc ngốc hỏi nó.

[Nơi này là tinh cầu β07, cửa hàng bán đấu giá hắc tường vi.]

“Ý của mi là----chợ đen?”

[Chính xác là như thế.]

“Chỉ là tôi cảm thấy bản thân có chút suy yếu, hoàn toàn không có chút sức lực nào.”

Thẩm Ninh nghĩ lại, bổ sung: “Tinh thần lực cũng rất thấp.”

[Chỉ cần ngài tiếp cận mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ, tinh thần lực sẽ trở về.]

“Mục tiêu nhiệm vụ?”

Hệ thống không đáp.

Một âm thanh nhiễu sóng xuất hiện.

Hết năng lượng?

Thẩm Ninh:……Hệ thống mi còn ổn không đó?

Cậu ngẩng đầu, nhìn liếc qua đám đông phía dưới.

Khí tức nơi này thật hỗn loạn, hỗn loạn thêm cả hỗn độn.

Thật khó ngửi.

Nhân ngư đối với hơi thở rất mẫn cảm.

Thân thể này-----độ mẫn cảm thật cao.

Nhưng cậu vẫn rất yếu.

Bỗng nhiên Thẩm Ninh ngửi thấy mùi hương của cánh đồng tuyết bên sông băng.

Rất xa, những cũng rất gần.

Giống đá ngầm ở quê nhà cậu, thình lình mà đánh người xao nhãng.

Cậu thường xuyên ở thường nguồn sông băng, dựa vào đám đá ngầm bên kia mà ngắm trăng ngắm sao, chờ một người mà cậu không biết khi nào mới tới.

Có lẽ chờ cả đời cũng chẳng chờ được ------

Không sao cả, Thẩm Ninh cũng lười đi tìm.

Phía trước cậu là bình nguyên mênh mông những tuyết là tuyết, phía sau lại là sông băng lớn đồ sộ.

Cứ như vậy mà ngắm trăng cả đời nghe cũng có vẻ không tồi.

Thẩm Ninh không có thú vui nào khác để theo đuổi.