Chẳng Còn Hạ Năm Ấy

Chương 6: Giới thiệu(2)

Trần Duyên Tri mỉm cười: "Vừa mới đọc xong trong kỳ nghỉ hè."

...

Hai tâm hồn văn chương chỉ cần một cuốn sách làm nhịp cầu là có thể chạm nhau.

Chưa đầy mười phút sau, Khương Chức Nhứ đã lấy điện thoại ra để quét mã WeChat của Trần Duyên Tri.

Đang lúc cả lớp ồn ào, một người đàn ông trẻ đeo kính gọng vuông đen, dáng người nhỏ nhắn, bước vào.

Với sự xuất hiện của người đàn ông, âm thanh trong lớp đột nhiên nhỏ đi nhiều. Người đàn ông đặt sách lên bàn đa phương tiện ở giữa, hắng giọng vài lần.

Thầy ấy đẩy kính lên, mặt không biểu cảm nói: "Chào các em, thầy là Ngô Danh Húc. Từ hôm nay, thầy chính thức làm giáo viên chủ nhiệm lớp 27, sẽ phụ trách dạy các em trong suốt năm lớp mười."

Mặt vuông không nên đeo kính gọng vuông, như vậy sẽ khiến thầy ấy trông kém thông minh hơn. Trần Duyên Tri nhìn mặt Ngô Danh Húc mà nghĩ.

Ngô Danh Húc cẩn thận viết tên mình lên bảng đen, sau đó hắng giọng vài lần: "Có một điều đáng nói là các em vô cùng đặc biệt, đây là lần đầu tiên thầy làm giáo viên chủ nhiệm."

Hiển nhiên, Ngô Danh Húc vừa dứt lời đã gây ra không ít sóng gió trong lớp.

"Wow, mới tốt nghiệp à?"

"Mới tốt nghiệp mà được làm giáo viên chủ nhiệm rồi á?"

"Trẻ như vậy…"

"Thầy dạy môn gì vậy?"

"Thầy dạy địa lý." Ngô Minh Húc lại ho vài lần: "Yên lặng nào. Để thầy quen thuộc hơn với mọi người, bây giờ bắt đầu từ bên này, từng bạn giới thiệu bản thân đi nhé."

Nghe tin xấu này, tất cả những người sợ xã giao trong lớp đều than thở.

Trần Duyên Tri ngơ ngác: "Ngoài tên ra thì nói gì bây giờ? Không có gì để nói hết."

"...Nói tên rồi ngồi xuống thôi." Khương Chức Nhứ cũng ôm đầu, trên mặt viết rõ hai chữ "bó tay chịu trói".

Bạn đầu tiên bị gọi đứng dậy là thảm nhất, nói nhảm mấy câu cuối cùng cũng lắp ba lắp bắp mà hoàn thành.

Mọi người rõ ràng đều khá ngại ngùng, nhiều người chỉ nói tên, cũng có người tự tin nói về sở thích của mình, nhưng Trần Duyên Tri cảm thấy bình thường, không có điểm nhấn gì đặc biệt.

Xấu hổ nhất là thầy chủ nhiệm còn đứng bên cạnh cố tỏ ra hài hước tương tác với bạn đứng lên, lớp thì cười lấy lệ, vài tiếng cười vang lên nhưng lại rời rạc, chẳng thà không cười còn hơn.

Khương Chức Nhứ cúi xuống bàn nói nhỏ: "Sao mình cảm thấy thầy chủ nhiệm nói chuyện tự nhiên mang lại không khí ngượng ngùng thế…"

Trần Duyên Tri: "Hãy tự tin hơn chút, bỏ chữ cảm thấy đi."

Một nữ sinh nhỏ nhắn khá xinh đứng lên từ tổ bốn, cười rất đáng yêu, đôi mắt to cong cong: "Chào mọi người, tôi tên là Trương Tiêm Chương, Tiêm là mảnh mai, Chương là Chương trong Hạ Tri Chương. Tôi Thích những con vật đáng yêu và những thứ có lông nhung~"

Sau khi Trương Tiên Chương giới thiệu xong, các bạn nam ở hai bàn trước sau vỗ tay rất nhiệt tình, Tôn Lạc cách đó không xa cũng giơ ngón tay cái lên.

Trần Duyên Tri nhanh chóng nhận ra nữ sinh kia chính là một trong ba người đã vây quanh Tôn Lạc ở văn phòng ngày hôm đó.

Trương Tiên Chương dường như rất ngại ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, chắp tay cảm ơn mọi người một vòng rồi ngồi xuống.

Sau đó đến vài người khác, cô gái có tóc ngắn đến tai ngồi ở hàng thứ hai của nhóm ba đứng dậy, giọng nói trong trẻo và dễ thương: "Chào mọi người, tôi tên là Tưởng Hân Vũ, tốt nghiệp từ Trường cấp hai Tín Nhã. Hy vọng ở đây có thể trở thành bạn tốt với mọi người, cùng học tập và cùng tiến bộ!"

"Tín Nhã đấy!"

"Lại là học sinh trường danh tiếng…"

Tưởng Hân Vũ. Có vẻ giống phong cách của Trương Tiên Chương nhưng lại có cảm giác tươi sáng và mạnh mẽ hơn.

Chỉ là có chút cảm giác gì đó kỳ lạ không nói nên lời.

Giác quan thứ sáu nhanh chóng nhảy số, Trần Duyên Tri không nói gì, đôi mắt trong veo lấp lánh những suy tư.

Sau đó lại đến vài người nữa, gần đến bàn của Trần Duyên Tri.

Cô gái ngồi trước Trần Duyên Tri đứng lên. Trần Duyên Tri không thấy mặt cô ấy, nhưng nhìn cổ, có lẽ là một cô gái da rất trắng.

"Chu Hoan Dần. Hết rồi."

Trần Duyên Tri chưa kịp phản ứng, cô gái phía trước đã ngồi xuống.

Bạn cùng bàn của Chu Hoan Dần liền đứng dậy: "Tạ Cẩn Hoa." Sau đó cũng ngồi xuống.

Khương Chức Nhứ ngơ ngác, ngàn vạn lần không ngờ đến chưa đầy bốn giây mà hai người bàn trước đã giới thiệu xong.

Trần Duyên Tri cũng ngây người nhìn gáy của hai bạn phía trước, không nhịn được nghĩ: Làm vậy cũng quá ngầu rồi...

Ngô Danh Húc trên bục giảng gật đầu, ra hiệu cho Khương Chức Nhứ.

Khương Chức Nhứ vội vàng đứng lên, vuốt lại mái tóc dài hơi rối do đứng lên quá nhanh: "Chào mọi người, tôi tên là Khương Chức Nhứ. Chức trong dệt vải, Nhứ trong bông gòn. Mong mọi người giúp đỡ trong năm học mới này nhiều hơn."

"Tôi là Trần Duyên Tri. Duyên trong duyên phận, Tri trong tri thức." Trần Duyên Tri đứng dậy, giọng nói chậm rãi: "Mong mọi người giúp đỡ."

Tiếng vỗ tay thong thả vang lên rồi thưa thớt dần, đến lượt tổ hai, người đầu tiên đứng lên là cô gái đã nói muốn mở quạt ở cửa, giọng nói vang dội ngay lập tức chạm đến tai Trần Duyên Tri.

"Chào mọi người, tôi tên là Mao Duy Á, tại sao lại có tên này, đầu tiên là mẹ tôi đặt tên là Mao Duy, Duy trong duy trì, sau đó bà lại thấy tên của tôi quá nam tính!"

Mao Duy Á vừa cười vừa nói giữa tràng cười vang của cả lớp: "Nên bà đã thêm chữ ‘Á’ vào!"

"Đến Đông Giang, hy vọng có thể vừa học tập tốt vừa hoà đồng với mọi người, kết bạn tốt, cảm ơn mọi người!"

Trần Duyên Tri nhìn Mao Duy Á. Không nghi ngờ gì, cô ấy là người thoải mái và tự tin nhất trong số rất nhiều người đã tự giới thiệu, thậm chí còn có vài động tác tay, hơn nữa lại xoay người đối diện với đám đông, ánh mắt và giọng điệu đều rất tự tin.

Đây không phải là một người sợ giao tiếp bình thường. Chắc chắn cô ấy đã có nhiều kinh nghiệm thuyết trình, lại còn rất tự tin vào khả năng của mình.