Chẳng Còn Hạ Năm Ấy

Chương 5: Giới thiệu(1)

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn lên sân khấu.

"Mẹ ơi, nghe giọng đã thấy khác biệt rồi!"

Tiếng của Lục Như Diệp bất ngờ kéo Trần Duyên Tri ra khỏi dòng suy nghĩ bay xa.

Trần Duyên Tri quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt Lục Như Diệp lấp lánh như sao, kéo tay cô bạn tóc dài thẳng đung đưa: "Xù Xù, cậu nhìn thấy không?! Trời ơi, tôi hối hận vì không mang kính theo quá!"

"Không sao đâu." Nữ sinh tóc dài thẳng đáp, nghe giọng có vẻ bất đắc dĩ.

Cô gái bên trái Trần Duyên Tri đang cùng bạn xem điện thoại, có vẻ như cũng đang chú ý đến chuyện này: "Trời ơi… thi vào cấp ba tổng điểm tối đa là 810, vậy mà cậu ấy đạt 799… Là thần thánh gì vậy?!"

Cô gái khác lại than vãn: "Mẹ ơi, ước mơ của con thành hiện thực rồi!! Cuối cùng con cũng gặp được ngoài đời một anh đẹp trai lại học giỏi!! Hóa ra người như vậy thật sự có tồn tại!!"

Trần Duyên Tri mở nhóm lớp ra, các bạn trong lớp cũng đang bàn tán về người trên sân khấu:

"Cậu bạn này tuyệt thật…"

"Là trường cấp hai nào vậy?"

"Nghe nói là từ cấp hai Tín Nhã, từ cấp hai đã rất giỏi rồi."

"Trời ơi, Tín Nhã!"

"Bảo sao…"

"Ai có máy ảnh không? Chụp gần lại một chút xem nào?"

"Đừng thế, không lịch sự đâu."

"Có gì mà không lịch sự, trai đẹp không phải tài nguyên chung của cả vũ trụ sao?"

"Mà, trước đây học giỏi không có nghĩa là sau này cũng giỏi, cấp ba khác cấp hai nhiều lắm."

"Dù không thấy rõ mặt nhưng chỉ nhìn cái dáng thôi cũng thấy đẹp rồi."

"A, hôm qua tôi thấy cậu ấy ở tòa nhà văn phòng. Cậu ấy đeo khẩu trang đen, lúc đó tôi đã nghĩ chắc là đẹp trai rồi!"

Khẩu trang...

Trần Duyên Tri khựng lại.

Trong đầu hiện ra đôi mắt đẹp như phượng, đồng tử đen sâu gần như muốn hút người khác vào trong.

… Có khi nào là cùng một người không nhỉ?

Không, không đến mức đó, người đeo khẩu trang đen nhiều lắm. Đừng nghĩ linh tinh nữa.

Lễ khai giảng kết thúc, Trần Duyên Tri đi từ hội trường về lại tòa giảng đường rồi dừng lại trước cửa lớp học.

Trên cửa dán bảng chỗ ngồi.

Trần Duyên Tri từ trên nhìn xuống, thấy chỗ ngồi của mình ở tổ ba, hàng năm.

Trần Duyên Tri nhìn sang bên cạnh bảng tên.

Bạn cùng bàn của cô tên là… Khương Chức Nhứ.

Ừm, cái tên nghe có vẻ mềm mại.

Các bạn cùng lớp lần lượt trở lại.

Trần Duyên Tri ngồi ngẩn ngơ, đột nhiên từ cửa có tiếng một cô gái vang lên: "Mình mở quạt số ba được không mọi người?"

Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn, là một cô gái cao cao gầy gầy, gương mặt tươi cười nhìn về phía này: "Mọi người không nóng à? Sao không ai mở quạt vậy?"

Trần Duyên Tri nhìn cô gái, trong lớp nhiều người cũng đang nhìn cô gái này, nhưng rõ ràng số người dạn dĩ không nhiều, không ai thật sự trả lời câu hỏi của cô gái.

Trông cô gái kia cũng không hề ngượng, lại còn cười cúi đầu nói gì đó với bạn đầu tiên. Lúc này từ cửa xuất hiện một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, môi thoa son đậm.

Tôn Lạc cũng vừa trở lại.

"Duy Á!"

Tôn Lạc thấy cô gái ở cửa thì ánh mắt sáng lên, bước qua ngưỡng cửa, tóc đuôi ngựa cao tạo thành một đường cong, nói với cô gái: "Nhanh về chỗ ngồi, tôi cho cậu xem cái này hay lắm!"

Hình như họ quen nhau.

Trần Duyên Tri nhìn họ ngồi vào giữa tổ hai.

Khi Trần Duyên Tri đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đặt cặp sách cạnh mình.

Trần Duyên Tri quay đầu lại.

Một nữ sinh đang kéo ghế ra, tóc dài đen óng ả, đôi môi như cánh hoa anh đào.

Khi cô ấy ngồi xuống còn nhẹ nhàng ấn vào ghế, không phát ra tiếng động nào. Áo sơ mi trắng và váy xếp ly của đồng phục trường mặc trên người cô ấy giúp tăng thêm phần tao nhã và phong thái tri thức.

Trần Duyên Tri nhướn mày, nhìn cô gái trước mặt.

- Cô hoàn toàn không ngờ rằng bạn cùng bàn mới của cô chính là bạn của Lục Như Diệp, nữ sinh tóc dài thẳng.

Lúc này cô gái tóc dài thẳng bất ngờ quay đầu lại, nhìn Trần Duyên Tri bằng ánh mắt lấp lánh.

Cô khẽ mỉm cười: "Chào cậu."

Trần Duyên Tri: "Chào cậu. Cậu tên Khương Chức Nhứ đúng không?"

Khương Chức Nhứ ngạc nhiên nhìn cô: "Đúng, sao cậu biết?"

Trần Duyên Tri: "Tôi có nhớ sơ sơ tên trên bảng chỗ ngồi."

Kỹ năng xã giao nhỏ của Trần Duyên Tri thứ nhất - trong môi trường mới toàn người lạ, nhớ tên người khác giúp nhanh chóng kéo gần khoảng cách trong quá trình trò chuyện.

"Tôi tên Trần Duyên Tri, Duyên trong duyên phận, Tri trong tri thức."

Khương Chức Nhứ bật cười: "Cậu thật là, sao giới thiệu với ai cũng như vậy?"

Trần Duyên Tri hiểu ra rồi bật cười: "Thì ra lúc đó cậu nghe thấy."

Khương Chức Nhứ vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một cuốn sách bìa trắng, Trần Duyên Tri nhanh mắt nhìn thấy bìa sách: "Sách của Hesse ?"

Khương Chức Nhứ hơi mở to mắt, con ngươi long lanh khẽ lộ ra chút ngạc nhiên: "Cậu cũng đọc cuốn sách này à?"