Không có tiếng trả lời.
Người đàn ông cũng không để ý lắm, tự nói tiếp: "Tôi biết cậu và Mike đều muốn tôi cho một câu trả lời thỏa đáng, tiếc là tôi không phải quan tòa, cũng không phải cảnh sát, không muốn biết rốt cuộc là ai đã ăn trộm đồ. Tôi chỉ muốn tiền."
"Mẹ Mike cho tôi năm nghìn Franc, để tôi chăm sóc thằng bé..." Gã cười một tiếng: "Nếu cậu có thể kiếm cho tôi năm nghìn Franc, dù cậu có gϊếŧ Mike, tôi cũng sẽ không nói gì, hiểu chứ?"
Vẫn không có tiếng trả lời.
Eric im lặng không nói, không có động tĩnh, như thể đã chết luôn trên cáng.
Bạc Lỵ nghe thấy mà lạnh sống lưng, trái tim bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm… Người đàn ông rõ ràng đang ám chỉ Eric, chỉ cần kiếm đủ tiền, cậu ta có thể gϊếŧ chết Mike.
Gã đang khuyến khích hai thiếu niên tự gϊếŧ lẫn nhau.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Hay nói cách khác, đây là... thời đại nào?
Bạc Lỵ có chút khó thở, cả người dính nhớp mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, giọng nói nghẹn ngào đến cực điểm của thiếu niên vang lên: "... Biết rồi."
"Đứa trẻ ngoan." Quản lý khen ngợi: "Đừng lo lắng, bà Smith đã học được rất nhiều phương thuốc từ người Gypsy rồi, sẽ không để cậu bị hoại thư đâu."
Người Gypsy?
Hoại thư?
Đầu óc Bạc Lỵ hơi choáng váng.
Nếu nói trước đó chỉ là phỏng đoán, thì bây giờ cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng bản thân không còn ở hiện đại.
... Không ngờ cô xuyên không rồi.
Nói xong, quản lý suy nghĩ một chút, lại móc ra một chai gì đó, đặt trước mặt Eric: "Rượu whisky, uống vào sẽ khiến cậu dễ chịu hơn."
Bạc Lỵ chìm vào im lặng, nếu cô không nhìn nhầm, nửa người Eric đã bị máu nhuộm đỏ.
Bị thương nặng như vậy, vẫn có thể uống rượu whisky được sao?
Tuy nhiên Eric lại giống như chờ đợi đã lâu, đột ngột giơ tay lên, nắm chặt lấy chai rượu whisky, động tác lớn đến mức khiến quản lý giật mình.
Chỉ thấy ngón tay cậu ta dùng sức đến mức gần như co giật, gần như không thể chờ đợi được mà cắn mở nút chai, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Thằng nhóc bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn lộ ra vẻ ghen tị: "Đó là rượu whisky Scotland đấy... Cậu ta ăn trộm đồ, sao Quản lý còn thưởng cho cậu ta!"
Bạc Lỵ không nói gì.
Cô không muốn nhìn cảnh tượng méo mó này nữa, bèn chuyển sang quan sát khung cảnh xung quanh: Xe ngựa, lều vải, bãi cỏ, tấm thảm lông bẩn thỉu, đèn khí cũ kỹ, góc tường còn để một thùng nước đυ.c ngầu.
Xem ra cô thực sự đã xuyên không rồi.
Thậm chí, nơi cô xuyên đến còn chẳng phải là đất nước của mình, mà là một... quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Một lúc sau, cô phát hiện nguyên nhân khó thở không phải là do quá hoảng sợ, mà là do ngực bị siết quá chặt.
Thằng nhóc vẫn đang chuyên tâm thở dài, không để ý đến sự khác thường của cô.
Bạc Lỵ lặng lẽ quay người, đưa tay vào trong áo, sờ thấy một đoạn vải quấn ngực.
Vải quấn ngực?
Tại sao cô lại quấn ngực?
Đầu óc Bạc Lỵ rối bời.
Tình huống hiện tại đã đủ hóc búa rồi, mảnh vải quấn ngực lại càng khiến tình thế trở nên khó hiểu hơn.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ tiếng tim đập thình thịch, tiếp tục mò mẫm bên trong, ngón tay chạm vào một vật tròn tròn.
Lấy ra xem, là một chiếc đồng hồ quả quýt.
Eric không nói dối.
Cậu ta thật sự không ăn trộm đồng hồ quả quýt của Mike.
Kẻ ăn trộm đồng hồ là cô.