Lúc này, thằng nhóc đột ngột chen vào, ra hiệu cho cô hạ rèm lều xuống, chỉ chừa một khe hở để nhìn ra ngoài.
"Suỵt, suỵt..." Khuôn mặt thằng nhóc đỏ bừng, hưng phấn hạ thấp giọng: "Quản lý của bọn họ tới rồi!"
Bạc Lỵ ngước mắt nhìn, lập tức nhìn thấy Eric.
Cậu ta rất gầy, bị thương rất nặng, đang nằm im trên cáng.
Chiếc áo sơ mi trên người bị máu nhuốm thành màu đen, giống như bóng tối tham lam, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cậu ta.
Mùi tanh sền sệt nồng nặc lan tỏa, xộc thẳng vào khoang mũi.
Ban đầu Bạc Lỵ còn tưởng mình chảy máu cam, liền vô thức ngẩng đầu lên, vài giây sau cô mới nhận ra đó là mùi máu tanh nồng nặc.
Chỉ thấy tia lửa lóe lên, một người đàn ông quẹt diêm, châm điếu xì gà trong miệng, bước tới bên cạnh Eric.
Lúc chạng vạng, ánh sáng yếu ớt, Bạc Lỵ không nhìn rõ mặt mũi của người đàn ông nọ, cô chỉ thấy đối phương mặc âu phục, đeo một sợi dây đồng hồ trên áo ghi lê, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn đá quý sáng lấp lánh, chắc là "quản lý" trong miệng thằng nhóc.
"Mike thân mến." Người đàn ông thong thả ung dung nói: "Tôi có thể hỏi, tại sao cậu lại làm cậu ta ra nông nỗi này không?"
Lúc này Bạc Lỵ mới để ý đến, bên cạnh còn đứng một thằng mập tóc vàng, béo ú, lực lưỡng, mặt mày hồng hào.
Thằng mập tóc vàng lập tức lớn tiếng nói: "Nó ăn trộm đồng hồ của tôi!"
"Không, không, Mike." Người đàn ông lắc đầu: "Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi là… Tại sao cậu nghĩ, mình có tư cách được đánh cậu ta ra nông nỗi này vậy?"
Gã vừa dứt lời, Mike lập tức sững sờ.
Thằng mập hình như không ngờ người đàn ông lại nói đỡ cho Eric, có chút nóng nảy: "Chú, nó ăn trộm đồng hồ quả quýt mà mẹ tặng cho tôi..."
Người đàn ông rít một hơi xì gà, làm động tác im lặng: "Cậu là cháu trai yêu quý của tôi, nên bình thường các cậu đánh nhau ầm ĩ, tôi đều nhắm mắt làm ngơ, nhưng lần này, thật sự quá đáng lắm rồi."
"Eric biết làm ảo thuật, biết thuật nói tiếng bụng, biết ca hát." Người đàn ông nhìn Eric trên cáng, ánh mắt thương tiếc, như đang nhìn một con chó canh cửa bất lực: "Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cậu ta thậm chí còn có thể chui qua vòng lửa. Còn cậu? Cậu chỉ biết lãng phí lương thực của tôi, kiếm còn chẳng bằng một nửa thù lao biểu diễn của Eric."
Mike nghe xong, mặt lúc đỏ lúc tím: "Nhưng, nhưng nó ăn trộm đồng hồ quả quýt của tôi... Chú! Nó ăn trộm đồng hồ của tôi! Bằng vàng đấy!"
Người đàn ông hỏi: "Cậu nhìn thấy cậu ta ăn trộm đồ à?"
Mike: "Không, nhưng mà…"
"Cậu tìm được bằng chứng cậu ta ăn trộm đồ à?"
"Không, nhưng ngoài nó ra, còn ai…"
Giọng điệu người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nếu cậu ta không bị phát hiện, vậy thì làm tốt lắm."
Mike không thể tin được nói: "Chú, sao chú lại..."
"Sao tôi lại?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Mẹ cậu là một kẻ móc túi rất giỏi, có thể dọn sạch phòng ngủ của bà chủ mà không ai hay biết, còn cậu? Ngay cả đồng hồ của mình bị ăn trộm cũng không biết, suýt chút nữa còn đánh chết cây hái ra tiền của tôi."
Người đàn ông cúi đầu, liếc nhìn Eric một cái: "Còn không biết lựa chọn vị trí."
Gã lạnh lùng nói: "Bây giờ thì hay rồi, chân Eric bị gãy, lưng cũng bị thương… Trong khoảng thời gian này, ai đi biểu diễn ảo thuật, cậu sao?"
Mike như bị tát mấy cái, mặt mày đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Dù sao cũng là chú cháu, người đàn ông mắng vài câu, liền phẩy tay, bảo Mike cút đi.
Bạc Lỵ cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại của hai người, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
… Nơi này còn có pháp luật không?
Mike nhìn qua không quá mười sáu, mười bảy tuổi, người đàn ông lại thản nhiên nói cho đối phương biết, mẹ hắn ta là một kẻ móc túi.
Hắn ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy... Đánh nhau, kéo lê bằng ngựa, suýt chút nữa gϊếŧ chết một đứa trẻ khác, nhưng người đàn ông chỉ hời hợt phê bình hai câu.
Cộng thêm những chi tiết kỳ quái: Đồng hồ quả quýt, giá treo cổ, xì gà, diêm, lòng bàn tay xa lạ.
... Rất có thể cô đã không còn ở thời hiện đại nữa.
Bạc Lỵ hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục lắng nghe.
Cô phải nghe được thêm nhiều chi tiết hữu ích, mới có thể làm rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
Người đàn ông hút xong điếu xì gà, nhẹ nhàng đá một cái vào cáng của Eric: "... Còn nói chuyện được không?"