Trùm Phản Diện Cầu Xin Tôi Đừng Sinh Ra Hắn

Chương 15: Bắt cóc

Khi cái bao được kéo xuống khỏi đầu, Vân Giai Thời mới nhận ra mình bị trói trong kho chứa đồ.

Trên đầu là một bóng đèn sợi đốt vàng vọt, xung quanh có rất nhiều hàng hóa và thùng gỗ được chất đống ngổn ngang, cô thì bị trói trên một cái ghế cũ.

Nói thật, cũng có chút không khí.

Kẻ bắt cóc cô là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao có một vết sẹo trên mặt, còn người thấp thì có một nốt ruồi.

Vân Giai Thời quyết định đặt tên cho họ là "Đại Sẹo" và "Đại Nốt".

Ừm, cũng có chút hình tượng.

Sau khi đặt tên cho bọn bắt cóc, Vân Giai Thời mới nhận ra bên cạnh mình còn hai con tin khác— là Vân Hân Nguyệt và quản gia Lâm.

Cô không quen biết quản gia Lâm, nên tạm thời không đề cập đến.

Chỉ nhìn vào Vân Hân Nguyệt, Vân Giai Thời đã cảm thấy đen đủi.

Thật là, sao mà lúc nào cô ta cũng xuất hiện bên cạnh cô vậy?

Nếu tính toán kỹ lưỡng, Vân Hân Nguyệt thực ra là người đầu tiên bị bắt cóc.

Công ty của Vân Sâm Húc có một nhân viên tên là Lý Đại Quốc, ông ta là người rất chân thành và tận tụy, đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm. Nhưng vì mắc bệnh nặng, Lý Đại Quốc đã bị sa thải bởi quản lý công ty, đương nhiên là có sự đồng ý ngầm của Vân Sâm Húc.

Không có tiền điều trị, Lý Đại Quốc giờ chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh, tính mạng đang rất nguy kịch.

Hai đứa con trai của ông, chính là Đại Sẹo và Đại Nốt, thấy cha mình khổ sở như vậy, đã sinh ra lòng thù hận sâu sắc đối với Vân Sâm Húc, người được coi là kẻ vô tình, chỉ biết đến lợi ích. Vì thế, họ quyết định bắt cóc con gái của ông để trả thù.

Dưới sự quảng bá của Vân Hân Nguyệt, mọi người đều nghĩ cô mới là con gái của Vân Sâm Húc. Vì vậy, Đại Sẹo và Đại Nốt đã theo dõi Vân Hân Nguyệt trong suốt một tháng, dự định sẽ bắt cóc cô trên đường đến trường.

Nhưng thật không may, Vân Sâm Húc rất cưng chiều Vân Hân Nguyệt, mỗi khi cô ra ngoài đều có tài xế đưa đón, nên Đại Sẹo và Đại Nốt không thể tìm được cơ hội.

Hai người kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nghe được tin Vân Hân Nguyệt sẽ tham dự một buổi tiệc từ thiện và sẽ ở trên một chiếc du thuyền sang trọng trong hai ngày một đêm. Đội ngũ đầu bếp cho buổi tiệc đang cần tuyển thêm bếp phụ cho các công việc như thái rau, rửa rau, và Đại Sẹo, Đại Nốt đều là đầu bếp, nên họ đã ứng tuyển thành công.

Đến tối, hai người đến phòng của Vân Hân Nguyệt, gõ cửa rồi lập tức bắt cóc cô ta.

Vân Hân Nguyệt không hổ danh là nữ chính của thế giới này, sau một hồi khϊếp sợ, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại. Chỉ qua vài câu nói, Vân Hân Nguyệt đã hiểu rằng họ đang tìm "con gái của Vân Sâm Húc", vì thế cô lập tức khai ra Vâm Giai Thời.

Đại Sẹo và Đại Nốt không hiểu rõ những mối quan hệ phức tạp trong giới thượng lưu, nhưng họ vẫn giữ nguyên tắc "thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót", vì vậy hai người vội vàng chạy đi bắt cóc Vân Giai Thời.

Khi hai người vừa mới cho Vân Giai Thời vào bao tải, chuẩn bị khiêng đi, thì đúng lúc này, quản gia Lâm đến cửa phòng của Vân Gai Thời.

Quản gia Lâm được phái đến theo lệnh của lão gia, mang theo một viên đá quý làm quà gặp mặt, đồng thời cũng để tìm hiểu mối quan hệ giữa cô và cháu trai của mình.

Lúc này, cả hai người kia đều ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt.

Nhưng may mắn thay, bao tải có dư, Đại Nốt liền túm lấy, nhanh chóng trói luôn quản gia Lâm.

Ai ngờ, quản gia Lâm bị trói lại mà vẫn khá phấn khích, nhìn quanh quất.

Ôi, nhiều người quá!

Ông đã làm quản gia cho gia đình danh giá hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm "gói dịch vụ bắt cóc".

Thật là phấn khích quá đi.

Đại Sẹo và Đại Nốt cảm thấy hơi đau đầu, mấy người này, sao ai nấy đều không được bình thường vậy?

Có phải ăn nhiều trứng cá muối quá không?

Nhưng mà việc chính vẫn quan trọng hơn, Đại Sẹo và Đại Nốt tạm thời bỏ qua quản gia Lâm, hai đôi mắt họ đảo qua đảo lại giữa Vân Giai Thời và Vân Hân Nguyệt.

Cuối cùng, Đại Sẹo lên tiếng: “Đại ca, em thấy Vân Hân Nguyệt có vẻ giống tiểu thư con nhà giàu hơn, hay là chúng ta bị cô ta lừa rồi?”

Câu này làm Vân Giai Thời không hài lòng chút nào.

Thật ra, cô vừa mới tẩy trang và thay bộ pyjama thỏ ấm áp, sao lại không giống tiểu thư nhà giàu được chứ? Có giỏi thì thả cô ra, để cô mặc lại bộ váy dạ hội và đeo dây chuyền xem!

Khi Vân Giai Thời đang nghi ngờ khả năng đánh giá của hai tên bắt cóc, Vân Hân Nguyệt lại rất bình tĩnh.

Là nữ chính trong câu chuyện này, sau khi hai tên bắt cóc đưa Vân Giai Thời tới đây, hình ảnh về những sự kiện sắp diễn ra lại xuất hiện trong đầu Vân Hân Nguyệt—

Hai tên bắt cóc đã dùng WeChat của Vân Hân Nguyệt để gọi video cho Vân Sâm Húc, buộc ông ta phải xin lỗi và thừa nhận rằng mình đã sai khi sa thải một nhân viên mắc bệnh nặng, nếu không chúng sẽ chặt đứt ngón tay của con gái ông ta, Vân Giai Thời.

Nhưng cái miệng của Vân Sâm Húc quả thực so với thép còn cứng hơn, thế nào cũng không chịu mở miệng. Hai tên bắt cóc thẹn quá hóa giận, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tức giận đến đỏ mắt, một đao chém xuống, chặt đứt ba ngón tay của Vân Giai Thời. Cuối cùng, sắc mặt Vân Giai Thời trắng bệch, té xỉu trong vũng máu.

Đang lúc hai tên bắt cóc này muốn giơ đao chặt ngón tay Vân Hân Nguyệt thì cửa bị người đá văng, không nhanh một phút, cũng không chậm một giây, thuyền viên xông vào, giải cứu cô thành công.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Hân Nguyệt nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Đúng vậy, trong thế giới này, cô là nữ chính, và người bị tổn thương sẽ không bao giờ là cô.

////////////////

Trong kho chứa đồ, khi nhóm người đang ồn ào suýt chút nữa gom lại thành một bàn mạt chược, thì bên này Tô An đã kéo được Quách Thiên Dật về.

Tô An không muốn lãng phí thuốc mê, nên đã dùng tay đánh ngất anh ta. Sau đó, cậu giả vờ như Quách Thiên Dật say rượu, đỡ anh ta, đưa về phòng tổng thống ở tầng năm.

Chỉ là khi về đến nơi, anh nhận ra có điều không ổn—căn phòng trống rỗng.

Gió biển thổi qua, cuốn một trang giấy vụn bên chân Tô An, phát ra âm thanh lách tách thê thương.

Giờ phút này, người đàn ông từng khiến mọi người khϊếp sợ trong thế giới ấy, bỗng nhiên lộ ra chút bối rối.

Hả? Mẹ đâu? Mẹ cậu đâu rồi?