Trùm Phản Diện Cầu Xin Tôi Đừng Sinh Ra Hắn

Chương 14: Chotto matte (chờ một chút)

Vân Hân Nguyệt bình tĩnh lại, kiềm chế cảm xúc trên khuôn mặt, thấp giọng nói: “Chắc là không đến mức đó, anh cũng biết, Giai Thời vẫn luôn hiểu lầm em, em cũng không biết cô ấy nói gì với Tô An, khiến cho cậu ta luôn tìm em gây chuyện, thừa dịp lúc không có người, thường xuyên uy hϊếp em. Em nghĩ, Tô An nghe lời Giai Thời như vậy, nhất định sẽ không làm chuyện gì xấu với cô ấy đâu.”

Lời nói của Vân Hân Nguyệt cố ý mang theo một tia ủy khuất như có như không, rõ ràng đang tố cáo Vân Giai Thời khi dễ chính mình.

Trước kia Vân Hân Nguyệt thường xuyên nói như vậy, làm Quách Thiên Dật hiểu lầm Vân Giai Thời, dần dần dẫn tới chán ghét.

Quả nhiên, sau khi nói xong, Vân Hân Nguyệt liền nghe thấy Quách Thiên Dật nói: “Hân Nguyệt, em thật là quá đơn thuần……”

Vân Hân Nguyệt trong lòng vui mừng, nghĩ thầm Quách Thiên Dật quả nhiên vẫn luôn đứng về phía mình, nhưng mới vừa mừng một giây, lại nghe thấy Quách Thiên Dật tiếp tục nói: “Loại người như Tô An, xấu xa vô cùng, hắn chính là thấy em quá đơn thuần, cho nên mới tới bắt nạt em, hẳn là không liên quan đến Vân Giai Thời.”

Khóe miệng Vân Hân Nguyệt giật giật, cái tên Quách Thiên Dật này, sao có thể đem hai chữ "đơn thuần" này ra nói giống như mắng chửi người chứ?

Quách Thiên Dật tin tưởng suy nghĩ của chính mình, dù sao cái tên Tô An độc ác kia, tự dưng muốn nhổ sạch tóc mình, hơn nữa còn làm hắn mang danh “thận hư” truyền khắp trường, thật sự tâm địa quá ác độc.

Quách Thiên Dật cảm thấy, dù thế nào Vân Giai Thời và hắn quen biết lâu như vậy, tuy rằng Vân Giai Thời đối với Vân Hân Nguyệt làm không ít chuyện quá phận, nhưng nhiều lắm cũng là kiêu ngạo tùy hứng, còn bản tính không xấu, hắn không thể mặc kệ cô ở bên cạnh cái tên Tô An nguy hiểm này được.

Vì thế, lần đầu tiên Quách Thiên Dật bỏ lại Vân Hân Nguyệt, đi tìm Vân Giai Thời.

Ngay khi hắn tới gần hai người, Vân Giai Thời vừa múc trứng cá muối cho Tô An vừa dặn dò: “Đợi lát nữa hành động, xuống tay chú ý nhẹ chút, cho Quách Thiên Dật một ít thuốc mê là được. Vẫn là đừng dùng dao chém, dù sao đều là bạn học, nếu làm tổn thương cột sống sẽ ảnh hưởng không tốt lắm……”

Cô đang nhỏ giọng dặn dò, ngẩng đầu liền thấy Quách Thiên Dật đi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt đề phòng mà nhìn Tô An, chất vấn: “Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao có thể tùy tiện sống ở Vân gia như vậy? Chẳng lẽ cha mẹ cậu không quản sao?”

Tô An nhướng mi, lạnh lùng nói: “Việc này có liên quan đến anh sao?”

Bị Tô An nói lại như vậy, Quách Thiên Dật nghẹn ngào, hắn lại sờ lên da đầu đau nhức, còn chưa kịp mọc ra tóc, thù mới hận cũ chồng lên, ngữ khí càng thêm bén nhọn châm chọc: “Vì sao tôi không thể nói? Ai biết cậu ở nhà người khác là có ý đồ gì? Chẳng lẽ là cha mẹ đều đã mất? Nếu là như vậy thì thật đáng thương. Dù sao cha mẹ đã mất, thành cô nhi……”

Hai chữ“Cô nhi”rơi vào tai Tô An, cậu liền cảm thấy đau đớn giống như bị kim châm.

Trong đầu Tô An nháy mắt dâng lên rất nhiều hồi ức, ở những hồi ức đó, có trẻ con trắng trợn cười nhạo, có ánh mắt của người lớn thương xót nhưng lại đề phòng.

Bàn tay Tô An không tự chủ được mà nắm chặt, kinh mạch nổi lên, xương bàn tay cơ hồ muốn bật ra khỏi da.

Cậu nhìn cổ Quách Thiên Dật, bắt đầu tưởng tượng âm thanh giòn tan phát ra khi cái cổ kia bị chính mình bẻ gãy.

Nhất định, rất dễ nghe đi.

Ngay khi Tô An cảm thấy cả người lạnh như băng, thời điểm chính mình sắp mất đi khống chế, một bóng dáng nhỏ nhắn bỗng nhiên xuất hiện đứng trước mặt cậu, giống như một con rồng nhỏ phun lửa, hung hãn tấn công Quách Thiên Dật: “Quách Thiên Dật, xem lại cái miệng thối của cậu đi! Mắng chửi cha mẹ người ta thì tốt lắm sao? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Nếu còn dám ở trước mặt Tô An nói hươu nói vượn, tôi sẽ lột sạch tóc cậu!”

Vân Giai Thời thật sự tức giận.

Cái tên Quách Thiên Dật này, ngay trước mặt con trai cô, chù ẻo cô chết, thật sự quá đáng!

Nhưng mà, dù Quách Thiên Dật có tám cái đầu, hắn cũng nghĩ không ra mối quan hệ thực sự giữa Vân Giai Thời và Tô An, càng không đoán được hắn ta vừa nhảy vào bãi mìn của Vân Giai Thời.

Cho nên lúc này, hắn còn có chút ủy khuất: “Vân Giai Thời, tôi nói vậy cũng vì muốn tốt cho cô. Tô An này, hắn căn bản không phải là người tốt!”

Được lắm, lúc nãy thì trù cô chết, bây giờ lại mắng con trai cô không phải người tốt.

Bãi mìn của Vân Giai Thời bị Quách Thiên Dật khám phá khắp nơi, không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, cô trực tiếp phun trào: “Cậu mới không phải người tốt! Ngay cả một cái móng tay, cậu còn không sánh được với Tô An! Sau này không cần cậu giả vờ tốt bụng nhắc nhở tôi. Chuyện của tôi, cùng cậu không có một chút quan hệ! Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, kết thúc tại đây, cậu tự giải quyết cho tốt đi!”

Cứ như vậy, Vân Giai Thời đem nguyên vẹn lời nói của Quách Thiên Dật ở cổng sau trường trả lại cho hắn.

Sau khi phun xong, Vân Giai Thời trực tiếp kéo Tô An chạy lấy người.

Vừa đi vừa tiếp tục điều chỉnh lại kế hoạch: “Lời lúc nãy mẹ nói, con toàn bộ đều quên đi, đợi lát nữa thời điểm hành động, thủ dao tùy tiện chém, nếu thật sự làm hắn hẹo thì trực tiếp ném hắn xuống biển cho cá mập ăn!”

Tự nhiên mắng cả cô và con trai cô, cái tên Quách Thiên Dật này, quả thực là tìm đường chết!

Thấy Vân Giai Thời bị tức giận đến hai mắt tỏa sáng, gương mặt phình phình, chẳng khác nào một con cá nóc.

Tô An nhìn cô, sâu trong đôi mắt, bỗng nhiên hiện lên một nụ cười nhạt không thể nhìn thấy.

Vừa rồi lúc bị mắng là“cô nhi”, cậu tựa hồ lại đắm chìm trong cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại kia. Bị người đánh đập, bị người nhục mạ, bị người dùng ánh mắt khác thường đối đãi.

Nhưng sự khác biệt chính là lúc này đây, có một người đứng ra bảo vệ trước mặt cậu.

Cậu rốt cuộc từ cơn ác mộng đó tỉnh lại.

///////////////

Vân Giai Thời thống nhất với Tô An, Tô An sẽ bắt cóc Quách Thiên Dật, trói hắn lại đưa đến phòng của cô trên lầu năm.

Dù sao đây cũng là ngành bắt cóc mà Tô An đã tự mình tu dưỡng nhiều năm. Một lần nữa thay đổi áo quần, áo hoodie trùm đầu kèm với khẩu trang màu đen, bảo đảm ai cũng không thể nhận ra.

Trước khi đi, Vân Giai Thời vẫy tay: “Cố lên, đem hắn trói lại, chúng ta cùng nhau ngủ!”

Tô An:……

Vân Giai Thời vội sửa lại: “Không phải, là cùng nhau xem phim.”

Tô An:……

Vân Giai Thời từ bỏ, quên đi, càng nói càng thái quá.

Cứ để Tô An tùy tiện trói đi.

Sau khi Tô An rời khỏi, Vân Giai Thời liền ở tại phòng chờ đợi.

Kết quả không bao lâu, liền có người gõ cửa.

Tô An trói nhanh như vậy sao? Vân Giai Thời vội đi mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa, không phải Tô An, mà là một cái bóng đen, bắt cóc dùng…… bao tải?

Còn chưa kịp hoàn hồn, miệng cô đã bị băng dính phong bế, ngay sau đó bao tải liền tròng lên đầu cô.

Vân Giai Thời lúc này cũng không quan tâm chuyện dùng meme đồng âm sẽ bị tính phí*, cô chỉ muốn hô to một tiếng —— A, chotto matte (chờ một chút)!

---------------------------

Có ai còn hóng truyện thì cho mình xin 1 cmt làm động lực nhé!

*Ý tưởng ban đầu về việc "trừ tiền cho các meme đồng âm" xuất phát từ talk show "Hội nghị Tucao". thí sinh Wang Jianguo, người được mệnh danh là "Vua của các meme đồng âm", thường xuyên tiết lộ nhiều meme đồng âm bất ngờ khác nhau, khiến không ngừng có những tràng cười.

Tuy nhiên, ông chủ Li Dan của anh ấy nói rằng anh ấy đặc biệt ghét các meme đồng âm, đến mức có tin đồn rằng "bạn sẽ bị trừ tiền cho các meme đồng âm ở Xiaoguo". Dần dần phát triển thành meme và được sử dụng rộng rãi trên Internet. Chỉ cần ai đó nhắc đến meme đồng âm trên mạng hoặc trong các cuộc trò chuyện nhóm, sẽ có người không thể không trả lời: "Bạn sẽ bị tính phí vì meme đồng âm!"