Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 57: Tông môn giảng đạo

Sở Huyên vừa nghe, trong lòng liền chửi thề một tiếng, cảm thấy nàng trở về cũng thật trùng hợp quá đi?

Bí cảnh này hơn một năm mới được mở ra, bây giờ giao nhiệm vụ có phải là quá sớm không?

Nàng có thể từ chối được không? Vốn dĩ nàng quay lại chỉ để gặp vị sư phụ tiện nghi này, cũng thuận đường có thể nhận được một số khen thưởng, tu vi của nàng cũng đã đạt đến Tẩy Tủy.

“Được rồi, nếu không có chuyện gì thì trước tiên lui xuống đi.”

Mọi người cung kính đáp lại, lần lượt lùi lại, nhưng Linh Hư chân nhân ở trên đã gọi Sở Huyên lại.

Sở Huyên cảm thấy vui mừng, bình tĩnh nói: “Đệ tử ở lại.”

“Ừ, không tồi, hơn một năm đã đạt đến Tẩy Tủy Kỳ, không uổng công vi sư thu con nhập môn.” Linh Hư chân nhân nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy một trận thất vọng, lúc trước nhìn thấy trong mắt nữ tử này có một nguồn linh khí, căn cốt lại không tồi, chắc hẳn trong vòng một năm sẽ thăng lên Trúc Cơ Kỳ, vốn tưởng rằng có thể ở trong tông môn tự hào, đắc chí một phen, thật không ngờ... haizzz!

Nữ tử trước mặt vẫn tràn đầy linh tính, có phần thần thái hơn lần đầu gặp mặt, thế nhưng... đáng tiếc, phải mất hơn một năm mới đạt được Tẩy Tủy đại thành, bất quá tư chất cũng chỉ có vậy.

Hắn đột nhiên mất hứng thú, nói vài lời động viên: “Nhớ kỹ, tu tiên đừng nóng lòng muốn thành công nhanh chóng, điều quan trọng nhất là củng cố nền tảng và trau dồi kỹ năng của mình, sư phụ có một số việc cần phải làm, con có thể lui xuống trước đi.”

Ách?

Chỉ có vậy?

Sở Huyên có chút phản ứng không kịp, không phải nói chuyện một phen, sau đó liền ban thưởng một số như linh khí, đan dược, phù chú, v.v... gì đó sao?

Chẳng lẽ mỗi cái sư phụ đều không giống nhau? Một số sẽ ban thưởng và một số thì không? Nàng nhớ rõ sư phụ Lâm chân nhân của Lạc Vũ Thường rất hào phóng, đã ban tặng cho nàng ta một số lá phù chú bảo mệnh.

Hay chỉ có sư phụ của người khác mới tốt?

Nàng rất là thất vọng, nhưng cũng đành phải lui xuống.

Đi dọc theo con đường đá trong núi, nàng phát hiện càng ngày càng có nhiều người, dù đi một mình hay theo nhóm, đều đi rất nhanh.

Nàng có chút nghi hoặc, bước đi chậm rãi, ngăn trở đường đi của những người phía sau.

“Sao ngươi lại bước chậm như vậy?” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Sở Huyên.

Sở Huyên quay lại, tình cờ thấy người đang nói chuyện lại chính là vị sư tỷ mà nàng vừa gặp mặt trước đó.

Vị sư tỷ này nhìn qua khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc một bộ váy đỏ, khuôn mặt thanh tú, lúc trước nhìn không kỹ, bây giờ lại thấy lông mày hơi đậm, càng tăng thêm chút khí chất hò hùng.

Sở Huyên nhìn thoáng qua có thể biết tu vi của sư tỷ này cao hơn nàng, hình như đang ở Trúc Cơ Kỳ.

Liễu Minh Lan sắc mặt nghiêm túc, nhìn thấy Sở Huyên thì sửng sốt: “Là ngươi?“

Sở Huyên gật đầu: “Sư tỷ.”

Liễu Minh Lan nói: “Ngươi không biết hiện tại chính là thời điểm tông môn truyền đạo cho các đệ tử từ Trúc Cơ trở xuống sao?”

Sở Huyên lắc đầu, “Sư muội vừa mới trở lại tông môn, không biết.”

Liễu Minh Lan cau mày, nhưng nói: “Đã như vậy, ngươi nên nhanh chóng đi theo, lúc này giảng đạo đã bắt đầu.”

Vừa nói vừa đi vòng qua nàng hướng về phía trước mà đi, Sở Huyên tò mò, cũng đi theo.

Sở Huyên đi theo, đi vào trong một rừng thông.

Hóa ra Vọng Sơn Tông giảng đạo, cũng không phải một nơi đặc biệt, chính là trong rừng thông, có khoảng mười bảy, mười tám đệ tử trong tông môn, ngồi tụm thành hai, ba người trên mặt đất, hưởng thụ gió rừng thông, khá thoải mái.

Ở giữa, dưới gốc một cây thông, một nam tử tuấn tú điềm tĩnh, một thân y phục màu trắng đang ngồi.

Sở Huyên nhìn qua, sửng sốt, nếu không phải Vân sư huynh Vân Tử Khanh thì là ai?

Thì ra lần này giảng đạo là Vân Tử Khanh!

Vân Tử Khanh đang nhắm mắt tĩnh dưỡng một lúc sau mới mở mắt ra nhìn xung quanh.

Vô tình nhìn thấy Sở Huyên ở đó, ánh mắt hắn dừng lại một chút, sau đó bắt đầu giảng đạo.