Trong tu luyện tu tiên, thâm nhập vào tám kinh mạch phi thường là một phần cực kỳ quan trọng. Trong tám kinh mạch phi thường, quan trọng nhất là kinh Nhâm và kinh Đốc, chi phối âm dương của cơ thể.
Theo thứ tự, mười hai kinh mạch chính được mở ra trước tiên, sau đó là trăm kinh mạch phi thường được mở ra, cuối cùng là các kinh mạch Nhâm và Đốc, được coi là cầu nối giữa thiên địa, tại thời điểm này, có thể dẫn linh khí thiên địa nhập thể, hơi thở có thể giống như đứa trẻ trong cơ thể mẹ.
Tuy nhiên, tu vi cảnh giới càng cao thì việc khai mở thêm tám kinh mạch phi thường càng khó khăn, những người có tư chất tốt có thể mở một huyệt đạo trong vài ngày, hoặc là trong một tháng có thể đả thông được tiểu Chu Thiên, trong khi những người có tư chất kém có thể mất vài năm hoặc nhiều hơn, thậm chí hàng chục năm, thậm chí có thể là cả đời.
Sở Huyên đã đạt được tu vi Tẩy Tủy đại thành, chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Nơi này tinh tế cùng ưu nhã, một bảo địa trời sinh trong tự nhiên.
Sở Huyên ở lại đây ngơ ngẩn hơn một năm, chỉ mới đả thông trăm kinh mạch phi thường trong tiểu Chu Thiên, hóa ra Sở Huyên có căn cơ cũng không tồi, nhưng nàng không có đủ thời gian để tu luyện để đạt được thành tựu to lớn, việc đạt được Tẩy Tủy đại thành cũng phải mất mấy năm. Sở Huyên có thể trong vòng một năm đả thông các kinh mạch thuộc tiểu Chu Thiên, điều này cũng là do hệ thống yêu cầu nàng luyện chế linh dược thần kỳ.
Sở Huyên tỉnh lại sau khi tu luyện, nàng không lập tức rời đi mà ở lại thêm vài tháng để nghiên cứu thêm Hóa Ảnh Độn, độn thuật này khá phức tạp, sở dĩ trước đây linh khí của nàng bị tiêu hao nhiều như vậy cũng liên quan đến việc lúc đó nàng quá thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, sau lần đó, nàng gần như đã lĩnh ngộ thông suốt tầng thứ nhất của Hóa Ảnh Độn.
Vào lúc này, khi tiếp tục hình dung lại, lý giải về tầng thứ nhất của Hóa Ảnh Độn vẫn còn rõ ràng trong ký ức của nàng.
Nàng ra khỏi hang, lại lần nữa bấm pháp quyết sử dụng độn thuật, linh khí bên trong đan điền của nàng luân chuyển chậm rãi, nhưng dường như không bị tiêu hao quá nhanh như trước.
Hiện tượng này khiến nàng hưng phấn, bóng nàng nhấp nháy, nàng đi xuống vách đá, dù nắng hay mưa cũng không dừng lại, nàng lại hướng về phía Vọng Sơn Tông mà đi.
Ra ngoài cũng đã một đoạn thời gian, nàng cảm thấy mình nên quay lại tông môn, hơn nữa, tu vi của nàng hiện tại đã đạt đến Tẩy Tủy đại thành, cho đến nay nàng vẫn chưa gặp qua sư phụ của mình!
Cũng thật trùng hợp, nàng đã di chuyển mất vài tháng để trở lại Vọng Sơn Tông, khi vừa đến tông môn, nàng đã được sư phụ triệu hoán.
Không chỉ có duy nhất nàng, mà còn có sư huynh cùng sư tỷ, ba người bọn họ đều bái chung một sư phụ, môn hạ Linh Hư chân nhân.
Trong điện, Linh Hư chân nhân đang ngồi khoanh chân trên một bục cao, một thân đạo bào nhẹ nhàng, ở dưới là một bông sen bằng đá, hai chùm râu trắng trên cằm khiến cốt cách dáng dấp càng giống bậc tiên nhân.
Hắn nhìn ba người đang đứng trong điện, dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn bọn họ, khi nhìn tới Sở Huyên, thấy nàng đã đạt tới tu vi Tẩy Tủy Kỳ, hắn dừng lại một chút, sau liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Một năm sau, bí cảnh Bạch Hổ sẽ được mở ra, vi sư sẽ giao cho các con một nhiệm vụ, tiến vào bí cảnh, hái một loại linh thảo tên là Bạch Hạc, loại linh thảo này có ghi chép trong tàng thư các của tông môn, sau khi bí cảnh đóng lại, tông môn sẽ nhân đôi điểm cống hiến để trao đổi.”
“Tất cả chúng ta đều biết, linh thảo Bạch Hạc chỉ có thể phát triển trong bí cảnh Bạch Hổ, ngoại trừ các con, những đệ tử khác trong tông môn cũng sẽ đi tìm kiếm, đây có thể coi là tông môn ủy thác cho các đệ tử.”
Bí cảnh Bạch Hổ không thể so với những tiên phủ còn sót lại tại Tu Tiên Giới, bí cảnh này trùng khớp với lý thuyết của bát quái, cứ năm mươi năm một lần được mở ra dựa trên sự sắp xếp của các vì sao.
Có những thiên tài địa bảo không tồn tại ở đại lục Đông Châu, cũng có những cơ duyên thần bí cùng nguy hiểm.
Trong Tu Tiên Giới có rất nhiều bí cảnh nhưng chúng chỉ xuất hiện một cách tình cờ, đó cũng là điều mà hầu hết các tu sĩ đều khao khát và theo đuổi.