Trong sân sau của quán trọ, bức tường đá xanh bao quanh vài cây hoa đào đang nở rộ, những cánh hoa rơi theo gió, trắng hồng như ngọc như một bức tranh tuyệt đẹp dưới sự chăm sóc của ánh nắng mùa xuân.
Vân Tử Khanh một thân y phục màu trắng, phủ đầy tuyết, quay lưng về phía nàng, nhìn những bông hoa rải rác trên mặt đất, thân hình cao lớn của hắn giống như một vị thần tiên vừa mới xuất hiện ở chốn phàm trần.
Sở Huyên thừa nhận rằng nàng lại bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng.
Tuy nhiên, Vân Tử Khanh đã quay lưng lại với nàng đã một hồi lâu. Chẳng lẽ việc gọi nàng ra ngoài chỉ là để khoe lưng thôi?
Nàng nhìn vào lưng hắn, chuẩn bị hỏi hắn muốn gì ở nàng.
Nhưng nàng vừa định mở miệng nói chuyện, thì Vân Tử Khanh lại nghiêng người, dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi có biết, người tu tiên chúng ta là tu luyện cái gì không?”
Sở Huyên sửng sốt một chút, nàng không biết tại sao hắn lại hỏi điều này, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn trả lời: “Tu tiên là tu thân, tu tính, tu tâm, nhưng càng quan trọng là lĩnh ngộ, hy vọng một ngày kia đắc đạo trường sinh.”
“Đúng vậy.” Vân Tử Khanh ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn nàng, không chút dao động: “Lần này ta tìm ngươi không có ý định nào khác, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngoại trừ ngộ đạo, ngộ trường sinh, yêu cầu phải không có những suy nghĩ xao lãng, không có tình cảm và không có ham muốn.”
“...” Sở Huyên trầm mặc, nhưng nàng có thể hiểu được ý tứ, chính là muốn nói cho nàng biết, người tu tiên không được có thất tình lục dục, nói trắng ra, hắn Vân Tử Khanh, là hết lòng tu luyện và không có thời gian cho việc khác.
Ngay từ đầu nàng đã biết Vân Tử Khanh là người lạnh nhạt, ít tình cảm và ham muốn, ngay cả trong tiểu thuyết, sau khi Vân Tử Khanh hiểu được tình cảm của mình dành cho Lạc Vũ Thường, hắn đã phải trải qua một số khúc mắc mới nhận ra được. Cho nên nàng cũng không nghĩ tới muốn đạt được cái gì, sau khi hiểu được ý tứ của Vân Tử Khanh, nàng nhất thời cũng không có mấy khó chịu, chỉ trả lời: “Sư muội biết.”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, không có bất kỳ cảm xúc nào trong đó, Vân Tử Khanh khẽ cau mày, trong mắt hắn thậm chí còn có một chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền biến mất.
Tuy nhiên, chỉ sau vài lời, Vân Tử Khanh cảm thấy mình không còn gì để nói. Trên thực tế, vì họ là cùng một tông môn, hắn vốn muốn khai sáng cho Sở Huyên, nhưng nếu hắn tiếp tục nói, cảm thấy tự mình có chút đa tình.
“Ta không còn gì để nói nữa, ngươi quay về đi.”
Sở Huyên sửng sốt một lúc, nhưng cũng không nói gì mà quay người trở lại phòng.
…
Lần này Dư Di ngất đi, rất nhanh sau đó liền tỉnh lại.
Bất quá, Lạc Vũ Thường nói muốn hỏi kẻ đứng phía sau là ai, nhưng Sở Huyên thực sự biết rõ Lạc Vũ Thường sẽ không thể tìm ra. Bạch Bộ Dao là ai? Là nữ phản diện không thể thiếu trong tiểu thuyết, làm việc đương nhiên là tỉ mỉ không có một chút thông tin rò rỉ, suy nghĩ cẩn thận.
Vì vậy, câu trả lời của Dư Di với Lạc Vũ Thường là họ chỉ nghe theo mệnh lệnh mà hành sự và không có cách nào biết được chuyện gì khác.
Về phần bản thân Sở Huyên, tuy biết rõ mọi chuyện, nhưng nàng cái gì cũng không nói ra, như vậy ngược lại càng đáng nghi hơn.
Lạc Vũ Thường rất đa nghi, thận trọng, trong lòng nàng ta có sự dè dặt đối với Bạch Bộ Dao, vì vậy việc nàng có nói hay không không quan trọng, Lạc Vũ Thường sẽ sớm tự mình phát hiện ra.
Lạc Vũ Thường thấy không tìm ra được manh mối gì khác, liền hỏi Dư Di về người đứng đầu đã đưa ra mệnh lệnh.
Dì Dư muốn rửa tay trong chậu vàng nên biết được những gì đều kể ra hết, không nửa lời giấu giếm.
Sau đó, Lạc Vũ Thường rời đi, dựa theo cốt truyện mà Sở Huyên biết được, Lạc Vũ Thường lần này sẽ tham gia một cuộc đấu giá, lấy danh tính người bí ẩn đạt được một gốc linh thảo quý hiếm, điều này không chỉ thể hiện sự giàu có của nàng mà còn gặp được một nhân vật nam chính khác trong tiểu thuyết.