“Số phận? Ý của ngươi là muốn ta chấp nhận số phận của mình?” Lạc Vũ Thường nhếch môi cười khinh thường.
“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu được.” Sở Huyên nói.
Có thể không thông cảm, nhưng ít nhất có thể hiểu?
Nghe vậy, Lạc Vũ Thường giương đôi mắt lạnh lùng lên, thản nhiên liếc nhìn Sở Huyên.
Nữ chính nàng là ai chứ? Nàng từ hiện đại xuyên vào đây, còn là một đặc công đứng đầu, chỉ có nàng cùng người khác giảng đạo lý, nào có người khác cùng nàng giảng đạo lý?
Nhìn nữ tử trước mặt, dung mạo không tồi, nhưng trong Tu Tiên Giới này, cho dù dung mạo có xinh đẹp hơn nữa, nhưng tu vi còn chưa đến Tẩy Tủy kỳ, một nha đầu không có gì đặc sắc...
Lại cùng nàng lý giải đạo lý?
Đây chẳng phải là quan điểm của những người phụ nữ không biết đến nỗi thống khổ của thế gian sao?
“Buồn cười! Ngươi muốn ta hiểu? Ta hiểu cho người khác, liệu người khác có hiểu cho ta không?”
“Còn nữa, ngươi đừng đổi chủ đề, cho rằng chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cùng ma tu này rất hòa thuận, cho nên khó tránh khỏi sẽ không tiết lộ chuyện của ta cho bọn họ biết!”
Haizzz!
Sở Huyên tâm có vấn đề!
Lúc trước xem nữ chính cãi nhau với đám cặn bã đó, khiến bọn họ không nói nên lời, nàng nghĩ nữ chính có tính cách đặc biệt và rất ngầu!
Bây giờ đến lượt nàng, sao nàng lại cảm thấy lạ lẫm và…khó chịu đến thế!
“Chuyện của ngươi? Chuyện của ngươi là gì? Ngươi còn có chuyện gì đáng hổ thẹn nữa không? Lạc sư tỷ, ta không quen biết ngươi! Làm sao ta có thể biết những chuyện về ngươi?!”
Khuôn mặt nàng đầy khinh thường, nửa cười nhưng không cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Vũ Thường lập tức trở nên lạnh lùng hơn!
Tuy nhiên, Lạc Vũ Thường nhanh chóng nở một nụ cười và nói: “Đúng vậy, chúng ta quả thực không quen thân nhau, nhưng đó là lý do tại sao ngươi phải làm điều đó, phải không?”
Thật nực cười!
Sở Huyên gần như bật cười: “Tại sao ta phải làm điều này? Lý do gì? Bằng chứng ở đâu?”
“Bằng chứng? Kẻ ma tu này là bằng chứng. Về phần tại sao ngươi lại làm điều này...” Lạc Vũ Thường nói điều này, hơi cau mày, nhưng không chắc chắn liếc nhìn Vân Tử Khanh ở một bên, “Cái này chỉ trong lòng ngươi rõ ràng.”
Sở Huyên sắc mặt tối sầm, nàng không bỏ lỡ ánh mắt của Lạc Vũ Thường, điều này có nghĩa là gì? Là bởi vì Vân Tử Khanh sao? Vì đố kị?
Điều khiến nàng càng không nói nên lời là việc nàng có hứng thú với Vân Tử Khanh quá rõ ràng? Những người khác có thể nhìn ra trong nháy mắt?
Nghĩ đến đây, nàng vô thức nhìn về phía Vân Tử Khanh.
Vân Tử Khanh cũng tình cờ nhìn nàng, nhưng vẻ mặt không hề dao động, lạnh như băng.
Mọi người đều là người thông minh, mặc dù Lạc Vũ Thường không nói rõ ràng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Nhưng cứ như vậy, Sở Huyên lại cảm thấy khó chịu, nàng có chút bực mình: “Mặc kệ ngươi đang nói cái gì! Ta chưa từng làm qua!”
“Vị sư tỷ này sợ ngươi thật sự hiểu lầm Sở sư tỷ. Nương và Sở sư tỷ mới biết nhau mấy ngày nay, bởi vì ngày đó chúng ta bị ma tu truy sát, tình cờ gặp phải Sở sư tỷ.” Từ Tử Linh ở một bên nhịn không được vội vàng nói.
Nghe vậy, Lạc Vũ Thường cau mày, nhưng mâu thuẫn trước đó với Sở Huyên đã khiến nàng không thể bước xuống đài, nàng hừ một tiếng: “Được rồi, vậy ta phải đợi nương ngươi tỉnh dậy rồi hỏi kẻ đứng phía sau.”
“Vân sư huynh, ta không cảm thấy ngươi là người thiên vị, ta muốn ngươi làm chứng về chuyện này, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau, ta còn có việc liền cáo từ trước.” Lạc Vũ Thường luôn luôn hành động mạnh mẽ và dứt khoát, nói xong một câu cũng không đợi mọi người đáp lại liền mở cửa rời đi.
“Sở sư muội, đi theo ta.” Lạc Vũ Thường vừa rời đi, Vân Tử Khanh nảy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên nhìn Sở Huyên nói, hơn nữa chân đã bước ra khỏi cửa trước.