Khi Sở Huyên nhìn thấy nam tử mặc đồ trắng, trong lòng nàng không khỏi có cảm giác kỳ quái.
Nàng càng không muốn gặp ai, ông trời sẽ cho nàng gặp người đó!
Vân Tử Khanh vẫn đẹp trai như vậy trong bộ quần áo màu trắng, ánh sáng trong mắt nàng lướt qua cơ thể hắn và nhìn Lạc Vũ Thường đang bị hắn chặn lại.
“Có lẽ có điều gì đó không đúng trong chuyện này.”
Chuyện này?
Nghe vậy, Sở Huyên cau mày, lập tức phán đoán Lạc Vũ Thường đã xảy ra chuyện gì đó, nàng nằm vẫn bị bắn.
Lạc Vũ Thường hừ lạnh một tiếng, hướng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía Dư Di đang nằm trong lòng Từ Tử Linh: “Vậy chuyện này giải thích như thế nào? Ta nhớ rất rõ những người đã tấn công ta ngày hôm đó, một người trong đó chính là nữ tử này, Vân sư huynh, lúc đó ngươi cũng có mặt, đừng bao che cho nàng ta chỉ vì nàng ta là sư muội của ngươi!” Nói đến đây, đôi mắt đầy thù địch đột nhiên liếc nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên nghe được lời này, cuối cùng cũng hiểu ra, vì nàng đã đọc tiểu thuyết nên nàng đương nhiên biết tại sao Lạc Vũ Thường bị tấn công. Chuyện này liên quan đến Viêm Báo mà Lạc Vũ Thường đạt được, con báo này là một trong những linh thú, linh thú được chia thành cao và thấp, Viêm Báo mà Lạc Vũ Thường đạt được có phẩm chất cao giai, thậm chí các linh thú cùng giai cũng không bì kịp.
Thứ tốt ai cũng muốn có được.
Lạc Vũ Thường tính tình thận trọng hiểu rất rõ đạo lý kẻ mang ngọc mắc tội, cho nên Viêm Báo luôn ở bên cạnh nàng trong hình dạng một con mèo con, tuy nhiên, dù cẩn trọng như vậy cũng khó tránh khỏi có người phát hiện, ra tay cướp đoạt.
Tuy Viêm Báo đã lập khế ước với Lạc Vũ Thường, nhưng khế ước sẽ bị giải trừ ngay khi Lạc Vũ Thường chết.
Dựa vào bối cảnh phía sau của Lạc Vũ Thường, nàng là đệ tử của Can Nguyên Tông, cho nên, phàm là người xuất thân từ danh môn chính phái sẽ có phần kiêng dè không thể ra tay, nói cách khác, chỉ có những kẻ thuộc Bàng Môn tà đạo ra tay.
Sở Huyên nhớ tới, kẻ tấn công Lạc Vũ Thường chính là một ma tu, điều đó có nghĩa là nương của Từ Tử Linh tu ma đạo.
Những tu sĩ thuộc Huyết Ma Tông đa phần tu ma đạo, về phần tại sao tông môn này được xếp vào Thượng Huyền Môn, theo tiểu thuyết, giữa thiên địa, âm dương tương sinh, chính tà cùng tồn tại, thời điểm này là Thiên đạo tối thượng, cái gọi là ma đạo cùng quỷ đạo của Âm La Tông, chỉ cần có một phương pháp trực tiếp hướng vào đại đạo, liền trở thành một nhánh của đại đạo, không thể chỉ nhìn từ góc độ thế tục tôn giáo, chính tà khác nhau trong mắt mỗi tu sĩ. (Chính tà thể hiện thiện ác)
Trên thực tế, trong thế giới này vẫn còn tồn tại một mạch yêu tu, nghiêm túc mà nói thì không thể thoát khỏi đại đạo, tuy nhiên, chỉ là trong đó đều là dị loại, nên không được tu sĩ nhân loại thừa nhận, tự hình thành một mạch, thậm chí cũng không được tính là Bàng Môn.
Chuyện Lạc Vũ Thường đạt được Viêm Báo và mang theo bên người, Sở Huyên nằm trong nhóm người tiến vào Xích Luyện Tiên Phủ mấy ngày trước đó, tự nhiên không tránh được hoài nghi, hơn nữa, nương của Từ Tử Linh cũng ở đây, nên Lạc Vũ Thường tin chắc nàng là người đã tiết lộ ra ngoài!
Sở Huyên thầm thở dài trong lòng, nàng có thể hiểu được tình huống này, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đến điều này, tuy nhiên, trong lòng nàng rất rõ ràng, người thực sự tiết lộ quả thực là một trong những người đã tiến vào Xích Luyện Tiên Phủ, người đó mang họ Bạch.
Lúc này, bọn họ bên này động tĩnh không nhỏ, ánh mắt của rất nhiều tu sĩ đều hướng về bọn họ, hơn nữa Dư Di lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Nàng ho nhẹ, chậm rãi nói với vẻ mặt bối rối: “Lạc sư tỷ, mặc kệ sự tình gì đi nữa, chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện một chút được không?”
Lạc Vũ Thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Huyên và hơi cau mày, giờ phút này, vì có sự ngăn cản của Vân Tử Khanh nên nàng mới bình tĩnh lại, phát giác chính mình quá xúc động, Thiên Thủy Quận là một địa phương phường thị, sau lưng có đại năng trấn áp, không thể tùy tiện giương oai múa võ ở nơi này.
Sở Huyên chú ý tới Lạc Vũ Thường đã buông lỏng, liền đi tới bên cạnh Từ Tử Linh, cùng đỡ Dư Di trở về quán trọ, theo sau là Lạc Vũ Thường cùng Vân Tử Khanh.