Từ Tử Linh không trả lời ngay mà lấy từ trong túi Càn Khôn ra một mảnh da đầy u thịt: “Đây là da của một con Tử Kim Chu Cáp (Cóc màu tím vàng), có thể chế tạo thành áo giáp da tử kim, không chỉ miễn nhiễm với đao, thương mà còn làm chệch hướng một số đòn tấn công từ bên ngoài. Nó là một kiện bảo vật phòng thân.”
Nàng tiếp tục nói: “Chính vì điều này mà ta và nương... đã bị ma tu truy sát.”
Sở Huyên há hốc miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đôi mắt nàng nhìn qua nhìn lại giữa khuôn mặt của nữ tử trên giường và Từ Tử Linh, nàng ngạc nhiên về mối quan hệ của họ hơn là mục đích của ma tu truy sát hai người họ.
“Nàng ấy là nương của ngươi?”
Khuôn mặt của nữ tử trên giường trắng như tuyết, làn da mịn màng không có một nếp nhăn nào, ngay cả đường nhăn nhỏ ở mắt cũng không có, trông nàng rất đẹp, như đang ở độ tuổi đôi mươi.
Nhìn Từ Tử Linh gật đầu, phải mất một lúc sau nàng mới định thần lại, đột nhiên nàng nhớ ra rằng đây là một cuốn tiểu thuyết về thế giới tu tiên, trong thế giới này cái gọi là tuổi tác căn bản là không có, đôi khi có những người còn rất trẻ nhưng lại là sư phụ.
Nàng không nói gì thêm, cũng không muốn làm phiền nữa, nàng quay người, rời khỏi phòng khách, người bị thương cần tĩnh dưỡng.
Nương của Từ Tử Linh họ Dư, người khác thường gọi là Dư Di (Di ở đây là dì, dì Dư), đối với người khác rất lãnh đạm, sau khi nói lời cảm tạ nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn qua có vẻ bị thương nặng, nhưng sau khi ăn đan dược, chỉ cần đả tọa điều dưỡng mấy ngày liền có thể hồi phục xuống đất đi lại, nhất quyết muốn rời khỏi Thiên Thủy Quận.
"Nương, người điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, liền có thể củng cố..." Từ Tử Linh ở một bên lo lắng khuyên nhủ, nhưng nàng còn chưa nói hết lời đã bị cắt đứt.
“Câm miệng! Nương nói không nghe sao?”
“...Được” Từ Tử Linh tựa hồ rất sợ Dư Di, dưới ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của Dư Di, nàng hạ giọng đáp.
Sở Huyên ở bên cạnh cau mày nhìn, cũng không nói gì, cùng nhau bước ra khỏi cửa quán trọ, chuẩn bị nhìn hai người Từ Tử Linh rời đi.
“Nương, con muốn cùng sư tỷ nói vài câu.” Từ Tử Linh thỉnh cầu nói, sau khi nhận được sự đồng ý của Dư Di, Từ Tử Linh quay người đi về phía Sở Huyên.
"Sở sư tỷ, cảm ơn ngươi lần này đã cứu ta cùng nương... Nương của ta chính là như thế, kỳ thực bà ấy rất tốt... xin đừng để ý nhiều..." Từ Tử Linh nhỏ giọng xin lỗi, cố gắng nhỏ giọng chỉ để hai người có thể nghe thấy.
Sở Huyên mỉm cười: “Thật ra ta không để bụng, ngươi đừng lo lắng…” Nói đến đây, nàng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn về phía mình, nàng nhịn không được ngước mắt lên nhìn theo hướng phát ra địch ý của đối phương.
Nhưng vào lúc nàng nhận ra đối phương, một luồng kiếm khí sắc bén ập đến, nàng chuẩn bị phản kháng, nhưng Dư Di ở phía trước đã ra tay trước một bước và chặn được luồng kiếm khí, nhưng nàng lại phun ra một ngụm máu.
Dư Di vốn đã bị thương nặng, dưới một kích này, mắt nàng tối sầm và ngã xuống đất. "Nương!" Từ Tử Linh phản ứng, lập tức xông về phía trước.
"Lạc sư tỷ! Ngươi có ý gì?" Sở Huyên nhìn người tới, một thân bạch y, thanh lệ lạnh nhạt, dung mạo tuyệt diễm, không phải nữ chính Lạc Vũ Thường thì có thể là ai?
"Ý gì? Chính ngươi trong lòng biết rõ!" Ánh mắt Lạc Vũ Thường lạnh lùng, hận không thể ngay sau đó liền đem nàng rút gân lóc xương.
Sở Huyên vẻ mặt không thể hiểu được, trong lòng nàng biết rõ cái gì? Nàng biết cái gì?
Nàng muốn hỏi rõ ràng vấn đề nghi hoặc, nhưng đối phương căn bản không cho nàng cơ hội, Đồng Tiền Kiếm đột nhiên vung lên, Lạc Vũ Thường huy kiếm hướng nàng đánh tới.
Sở Huyên nghiêm túc, đối phương thực sự không có lý do gì liền động thử, nàng cũng sẽ không khách khí.
Lạc Vũ Thường ở thời điểm này thì nàng vẫn có thể đối phó .
Nàng chuẩn bị tế ra Ngũ Chỉ Hoàn, nhưng đúng lúc này, một nam tử mặc áo trắng khác bay ra, một tay ngăn cản Lạc Vũ Thường: “Lạc sư muội, việc này xem ra không phải như ngươi nghĩ!”