Nàng đang định đứng dậy thì đột nhiên nhận thấy những điểm linh khí phát sáng đang xoay quanh mình, những linh khí này rất dày đặc và tinh khiết, thậm chí một số còn ngưng tụ thành linh khí màu trắng nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nàng hít một hơi thật sâu, tinh thần đột nhiên phấn chấn, nàng lập tức ngồi xếp bằng lần nữa, trong chốc lát Thanh Phong chân pháp bắt đầu vận chuyển trong cơ thể, linh khí xung quanh dâng trào, tràn vào cơ thể nàng.
Mười lăm phút sau, hào quang xung quanh hang động xoáy tròn và tiêu tán, trở lại hình dáng ban đầu.
Linh khí của Sở Huyên vận chuyển một cách thuận lợi, toàn thân nàng như đang tắm trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân, khi linh khí bên ngoài vừa tản đi, nàng lập tức cảm nhận được trong cơ thể mình có thứ gì đó.
Vừa dừng lại, nàng lập tức phát hiện Tiểu Chu Thiên của mình đã được khai mở, mười hai kinh mạch chính cũng đã được khai mở với mười kinh mạch, khiến nàng có khả năng tiến vào giai đoạn Tẩy Tủy.
Nàng không ngờ chỉ cần luyện khí lại có tác dụng lớn như vậy, thúc đẩy tu vi của mình thăng tiến, nàng không khỏi vui mừng mà kinh hô một tiếng.
Nàng nghĩ rằng nàng sẽ phải mất một hoặc hai năm để nâng cao tu vi của mình so với tư chất và bàn tay vàng của nữ chính trong tiểu thuyết Lạc Vũ Thường, tư chất tu luyện của nàng chỉ có thể được coi là dưới mức trung bình, cho dù có kiên trì đến mấy cũng chỉ có thể đạt đến tu vi Tẩy Tủy kỳ, muốn tiếp tục thăng tiến, nhất định không thể thiếu cơ duyên! (Bàn tay vàng là nhân vật được tác giả ưu ái, buff đủ thứ, con cưng của trời.... nôm na vậy)
Nhưng bây giờ, chưa đầy một năm sau khi đạt tu vi Luyện Khí đại thành, nàng lại chạm đến biên Tẩy Tủy kỳ, điều này tăng gấp đôi thời gian trước đó, tất cả đều nhờ vào hệ thống trong nội thể.
Nàng chân thành muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng hệ thống vẫn duy trì thái độ xa cách, trừ khi cần thiết, nếu không nó chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Sở Huyên không quan tâm, theo ý kiến
của nàng, cách duy nhất để bày tỏ lòng biết ơn thực sự là không ngừng cải thiện tu vi, không ngừng tu luyện và không ngừng rèn luyện.
Vì vậy, nàng quyết định lần này sẽ ra ngoài lịch luyện, cố gắng giác ngộ càng sớm càng tốt, đạt đến Tẩy Tủy đại thành và thuận tiện đi thăm quan thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, trước khi ra ngoài, nàng phải gặp sư phụ của mình là Linh Hư chân nhân và sư đệ của người là Xung Hư Chưởng giáo. Từ lúc nguyên chủ bái sư, sau đó nàng xuyên vào thay thế nguyên chủ, nàng chưa gặp qua người sư phụ này, hơn nữa, nàng sắp bước vào giai đoạn Tẩy Tủy nếu không gặp được sư phụ thì thật đáng tiếc.
Nói đến, thân phận của nguyên chủ rất đơn giản, nàng không có cha không mẹ, từ khi còn nhỏ nàng đã làm nha hoàn cho một thương gia giàu có ở một thị trấn, có lần nàng ra sông giặt đồ, vô tình gặp được sư phụ Linh Hư chân nhân đang đi du lịch, Linh Hư chân nhân phát hiện nàng có căn cốt tốt, khí chất tràn đầy nên đã đưa nàng về Vọng Sơn Tông.
Đây có thể coi là một loại cơ duyên, nếu không lọt vào mắt xanh của sư phụ Linh Hư chân nhân, nguyên chủ có lẽ sẽ không có khả năng dấn thân vào con đường tu tiên.
Nàng đến trước một thạch điện tên là Thừa Can Điện, chuẩn bị bước vào nhưng bị một nam tử chặn ở cửa, thông báo cho nàng biết hôm nay Linh Hư chân nhân tiến vào thời kỳ bế quan, không thể bị quấy rầy.
Nàng thất vọng quay trở về, chuyển hướng đến tàng thư các. Nàng vẫn mơ hồ nhớ tới lời Vân Tử Khanh nói trước khi ra ngoài lịch luyện, trước tiên phải đến Tàng thư các một chuyến làm một khóa kiến thức phổ thông.
Trước hết, thế giới này rất rộng lớn, toàn bộ bản đồ chỉ hiển thị lãnh thổ chi tiết của bốn khu vực của Đông Châu, ngoài Đông Châu chẳng có gì cả, chỉ có dòng chữ "Đông, Nam, Tây và Bắc" được đánh dấu, giữa chúng là đại dương rộng lớn.
Tuy nhiên, có vô số tông môn đại phái ở bốn khu vực Đông Châu, nhìn chung được chia thành bốn đẳng cấp: Thượng Huyền Môn, Trung Huyền Môn, Hạ Huyền Môn và Bàng Môn.
Trong số đó, Thượng Huyền Môn có sáu tông môn là những tông môn siêu cấp lớn nhất, nữ chính Lạc Vũ Thường là đệ tử Càn Nguyên Tông, là một trong số sáu tông môn đó, năm đại tông môn còn lại là Hạo Thiên Tông, Thần Kiếm Cung, Huyết Ma Tông, Âm La Tông và Thiên Sách Phủ.
Trung Huyền Môn có mười tám tông môn, Hạ Huyền Môn có ba mươi sáu tông môn, bọn họ có thể so sánh với Thượng Huyền Môn, nhưng có khác biệt cao thấp về truyền thừa, các tông môn còn lại thuộc Bàng Môn.
Về phần Vọng Sơn Tông, nơi Sở Huyên được thu nhận làm đệ tử, là một trong mười tám tông môn thuộc Trung Huyền Môn. Trong tiểu thuyết, sư phụ Xung Hư của Vân Tử Khanh đã từng đề cập rằng Vọng Sơn Tông sẽ sớm trở thành một trong tông môn Hạ Huyền Môn, hoặc thậm chí là Bàng Môn cũng không biết chừng.
Cho nên Xung Hư Chưởng giáo đặt hy vọng rất cao vào Vân Tử Khanh.
Bất quá, Vân Tử Khanh đã không làm Xung Hư Chưởng giáo thất vọng. Ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, Vân Tử Khanh sẽ kế nhiệm Xung Hư Chưởng giáo, mà Vọng Sơn Tông cũng sẽ trở thành một trong những tông môn thuộc Thượng Huyền Môn.
Sở Huyên đã đọc cuốn tiểu thuyết và biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, tuy nhiên, nàng cảm thấy những thứ này không thuộc về mình và nàng chỉ cần sống thật tốt.
Sau khi hiểu biết đại khái, nàng ra ngoài và du sơn ngoại thủy không mục đích.
Lãnh thổ Đông Châu thực sự rất rộng lớn, nàng chỉ bước ra khỏi phạm vi của Vọng Sơn Tông cũng phải mất hơn một tháng, hơn nữa nàng đã sử dụng Tật Phong Phù.
Vào một ngày, nàng đi vào một khu rừng rậm ở ngoại ô một ngôi làng, một con suối nhỏ chạy xuyên qua khu rừng, sau khi băng qua con suối nhỏ và đi bộ vài trăm dặm về phía đông thì có một tòa thành trì, theo bản đồ Đông Châu, tòa thành trì này có tên là Thiên Thủy Quận.
Trong Tu Tiên Giới, có rất nhiều thành trì mà các tu sĩ có thể ở lại, và bên trong có những người bình thường, bất quá, những thành trì này tương đối đặc biệt để không ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân thường, những thành trì này đặc biệt sử dụng những trận pháp chi đạo, được thiết lập như những thành trì gương.
Đúng như tên gọi, có hai thế giới, một bên là người bình thường sinh sống, một bên là thế giới nơi các tu sĩ sinh sống.
Nàng liếc nhìn về hướng đó, nhưng không có ý định đi đến đó, ba chữ Thiên Thủy Quận khiến nàng nhớ đến tình tiết của cuốn tiểu thuyết, trong đó nữ chính Lạc Vũ Thường bị một số ma tu truy sát gần Thiên Thủy Quận.
Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là Vân Tử Khanh cũng ở đó.
Cho dù bây giờ họ có còn ở Thiên Thủy Quận hay không, nàng quyết định vẫn là tránh đi, để đề phòng ngoài ý muốn.
Nếu tình cảm của nàng dành cho Vân Tử Khanh không có kết quả, nàng sẽ chặt bỏ nụ hoa trong lòng, không, nàng nên nhổ nó đi.
Đối với nàng mà nói, Vân Tử Khanh là một ngọn lửa, nàng là một con thiêu thân, nàng vẫn hiểu đạo lý khi con thiêu thân lao vào lửa...
“Đùng!”
Nàng đang ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu dưới dòng nước thì đột nhiên bị một âm thanh đinh tai nhức óc truyền tới, nàng lập tức giật mình tỉnh táo lại. Nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nàng thấy vài con chim đang sợ hãi bay sâu vào khu rừng rậm rạp, khói bụi bốc lên trong không trung, có thể nghe thấy âm thanh của vũ khí đang giao tranh.
Không đời nào!
Nàng thầm sợ hãi, chẳng lẽ đây là tình tiết Lạc Vũ Thường bị ma tu truy sát?
Nhưng không nên như vậy!
Lạc Vũ Thường sau khi thu phục Viêm Báo không bao lâu thì liền gặp phải, nhưng bây giờ đã vài tháng trôi qua.
Nàng có nhớ nhầm không? Nhắc mới nhớ, thời gian trong tiểu thuyết không rõ ràng, nàng chỉ nhìn lướt qua nên nhớ nhầm là điều khó tránh khỏi.
Bất quá, hiện tại cũng không phải là thời điểm truy cứu, có vẻ như âm thanh giao tranh của họ đang hướng về phía nàng, nàng không nghĩ bước ra khỏi cửa liền đυ.ng phải.
Nàng quay người định rời đi thì không ngờ lại nghe thấy có người gọi mình.
“Sở sư tỷ, cứu mạng!”
Giọng nói nghe quen quen, Sở Huyên giật mình quay lại thì thấy đó là đồng môn Từ Tử Linh, Từ Tử Linh một thân chật vật, cõng một nữ tử trên lưng, vẻ mặt hoảng loạn cùng sợ hãi, mà cách đó không xa phía sau nàng, có một nam tử mặc đồ đen, trong tay cầm một thanh đao sắc bén, gắt gao theo sát.
Nghe thấy nàng kêu cứu, nam tử mặc đồ đen đột nhiên thay đổi sắc mặt, bay lên và vung thanh đao sắc bén xuống.