Sở Huyên nhắm mắt lại, ngay sau đó, thân thể nặng nề bị ném xuống đất, nàng đang muốn mở mắt ra, trên đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng: "Buông ra!"
Nàng nghe vậy mới nhận ra mình đang ôm đùi hắn, theo phản xạ buông ra, cười cứng ngắc, “Ta tưởng mình đang ôm khúc gỗ… nguyên lai là đùi của sư huynh.” nàng không dám nói gì nữa, nhìn thấy Vân Tử Khanh ánh mắt càng ngày càng lạnh, lập tức im lặng.
Vân Tử Khanh cau mày, dùng ánh mắt dò xét liếc nhìn nàng, nàng tưởng rằng sẽ bị thẩm vấn vì ôm đùi, nhưng trước sự kinh ngạc của nàng, Vân Tử Khanh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đứng dậy.
Thấy không có ý định truy cứu chuyện này, Sở Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước đây Vân Tử Khanh cũng có hoài nghi nàng.
Nàng sửng sờ một lúc, khi nhìn thấy Vân Tử Khanh đi về phía một căn nhà, lúc này nàng mới nhận ra đây thực chất là một khoảng sân nhỏ, có những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, hoa cỏ thưa thớt, khung cảnh đẹp như chốn thiên đường nhưng ngay rìa sân là một vùng trắng xóa mênh mông.
Đây là đâu?
Sở Huyên nhìn quanh rồi đứng dậy, ngạc nhiên khi thấy phía sau bức tường lại có một không gian nhỏ như này.
Nàng tò mò đi về phía biên giới, muốn cảm nhận xem thứ màu trắng xóa đó cứng hay mềm.
Nhưng khi nàng đến gần, giọng nói của Vân Tử Khanh đột nhiên vang lên: "Đây là không gian trong khe hở, thường là nơi ở hẻo lánh của những người tu tiên không quan tâm đến thế tục, hoặc là nơi ẩn náu của những kẻ bị truy sát."
Nghe vậy, Sở Huyên quay người lại, nhìn thấy Vân Tử Khanh đang ngồi ở trên bàn đá trước cửa nhà, trên bàn đá có một chồng sách, không ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, một thân bạch y, càng làm tăng thêm vẻ xa cách, lạnh lùng trên khuôn mặt điển trai của hắn.
“Làm sao sư huynh biết được?” Nàng nhìn hắn và hỏi.
“Có đủ thứ chuyện lạ lùng chưa từng có được ghi chép lại trong những thư tịch trong tàng thư các.” Thanh âm nhàn nhạt, nhưng Vân Tử Khanh vẫn cụp mắt xuống.
Tàng Kim thư các là nơi lưu trữ bí pháp đạo quyết của tông môn, trong đó chứa đựng rất nhiều kiến
thức phong phú, còn có kinh nghiệm tâm pháp do các vị tiền bối Vọng Sơn Tông lưu lại, đồng thời, đệ tử của tông môn ra ngoài du lịch thu được những thư tịch có lợi ích cho tông môn cũng có thể đóng góp vào tàng thư các của tông môn để đổi lấy điểm cống hiến.
Tất nhiên, các vật phẩm khác cũng có thể được đổi lấy bằng một lượng điểm cống hiến.
“Ly khai tông môn lịch luyện, những cuốn sách này mặc dù không thể giúp ích gì nhiều nhưng ít nhiều cũng có ích.”
“…” Sư huynh, ngươi đang truyền thụ tâm đắc lịch luyện của mình sao?
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của hắn, cảm kích nói: “Đa tạ sư huynh đã nói cho sư muội chuyện này…”
Sau khi nghe được lời đa tạ của nàng, Vân Tử Khanh cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng đó chỉ là một cái nhìn nhàn nhạt, hắn lại cụp mắt xuống, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay, như thể nó có sức hấp dẫn vô hạn, nhưng đồng thời hắn cũng nhắc nhở nàng: "Màn sương trắng xóa đó là ảo ảnh, tốt nhất ngươi đừng đến gần."
Sở Huyên nghe vậy gật đầu, nàng liếc nhìn cuốn sách trong tay hắn, nghĩ rằng đây hẳn là Trận Pháp Yếu Quyết mà Vân Tử Khanh có được trong tiểu thuyết, bằng không Vân Tử Khanh sẽ không quan tâm.
Sau đó, cả sân rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng lật sách. Sở Huyên nhẹ nhàng bước đi, đảo mắt tìm kiếm Ngục hỏa tuyền.
Nếu hệ thống nhắc nhở chính xác, Ngục hỏa tuyền sẽ ở trong không gian này.
Nàng chỉ nhìn xung quanh và không tìm thấy thứ gì tương tự như Ngục hỏa tuyền.
Đưa mắt nhìn về căn nhà phía sau Vân Tử Khanh, ánh mắt chuyển động, nhẹ nhàng đi về phía trong nhà.