Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 13: Viêm Báo (2)

Vân Tử Khanh đối diện nàng lập tức nghiêm túc nhìn về phía sau bức tường bạch ngọc, sau đó nhìn Sở Huyên nói: "Tìm nơi an toàn mà trốn."

Nói xong, không đợi Sở Huyên trả lời, hắn đột nhiên duỗi tay vung kiếm, một đạo ánh sáng bạc lóe lên, trên bức tường bạch ngọc trước mặt hiện ra vết nứt, Vân Tử Khanh một thân bạch y trong nháy mắt nhảy tới vết nứt trên bức tường bạch ngọc hướng tới sảnh đá.

Sở Huyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức tường, bức tường này sao có thể mỏng manh như vậy?

Bất quá, trong tiểu thuyết cũng kể rằng Vân Tử Khanh đã lao tới trợ giúp sau khi nghe thấy tiếng động, khoảnh khắc này chính là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

Cuối cùng, mọi người đã cùng nhau thu phục được con Viêm Báo và Lạc Vũ Thường tung ra đòn chí mạng, hạ gục con Viêm Báo trong một đòn và trở thành chủ nhân của nó.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Lạc Vũ Thường bị Viêm Báo ép vào chân tường và không thể chống cự, vào thời điểm quan trọng, chính Bạch Bộ Dao đã ra tay giúp đỡ và hai người từ đó trở thành bằng hữu tốt.

Bất quá, tình cảm đằng sau bằng hữu này không hề đơn giản.

Sở Huyên thu hồi suy nghĩ, đang muốn nhân cơ hội rời đi tìm Ngục hỏa tuyền, đột nhiên, trong đầu vang lên một cỗ thanh âm máy móc: "Hệ thống nhắc nhở, đi theo Vân Tử Khanh."

"..." Nàng không nói nên lời, khó chịu cùng phiền muộn, muốn hệ thống cung cấp thêm chi tiết, nhưng vừa định mở miệng, nàng lại ngậm miệng lại, hệ thống yêu cầu nàng đi theo Vân Tử Khanh thì chắc chắn nó cũng không biết vị trí cụ thể của Ngục hỏa tuyền.

Bất lực, nàng không còn cách nào khác đành phải hướng ánh mắt về phía Vân Tử Khanh. Lúc này, quần áo của Vân Tử Khanh tung bay, bàn tay mảnh khảnh cầm một thanh kiếm, vung kiếm một cách bình tĩnh ung dung, dáng người cao lớn tuấn tú, Sở Huyên không khỏi ngơ ngác nhìn.

Nàng ẩn mình sau vết nứt trên bức tường bạch ngọc, có lẽ ánh mắt của nàng quá trực tiếp, Vân Tử Khanh đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đen như một dải ngân hà sâu thẳm, đôi lông mày hình thanh kiếm nhíu lại, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn quay đi chỗ khác.

Sở Huyên vô thức quay mặt đi, nàng tát mạnh vào mặt mình, nàng đang nhìn cái gì vậy? Nam tử đó không phải của nàng...

Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại dán chặt vào Vân Tử Khanh, nàng nhớ lúc Vân Tử Khanh giao thủ với Viêm Báo đã bị một trảo của nó đánh bay vào vách tường, trong nháy mắt biến mất và tiến nhập vào một địa phương nào đó, nhận được một quyển Trận Pháp Yếu Quyết.

Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết không nói cụ thể nơi Vân Tử Khanh tiến vào, chỉ có một câu về trải nghiệm của Vân Tử Khanh.

Chẳng lẽ hệ thống yêu cầu nàng đi theo Vân Tử Khanh chỉ để đưa nàng đến nơi đó?

Nhận ra khả năng này, nàng vỗ trán thật mạnh, sao trước đây nàng không nghĩ tới? Nếu đã như vậy, nàng có thể tự mình đi tìm bức tường, không cần phải xảy ra chuyện xấu hổ như trước nữa! Tuy nhiên, đây không phải lúc buồn bực, tâm tư đã quyết nàng liền lập tức tìm kiếm bức tường, nhưng góc nhìn phía sau bức tường bạch ngọc không tốt, nàng thận trọng bước vào sảnh đá và áp người vào tường.

Đang lúc nàng chuẩn bị nhìn xung quanh, Viêm Báo đột nhiên gầm lên, một luồng nhiệt cuồn cuộn lan tràn khắp bề mặt, cùng lúc đó, Vân Tử Khanh bị móng vuốt của Viêm Báo đánh một cái, thân thể bay về phía bức tường bên phải bức tường bạch ngọc.

Sở Huyên nhìn kỹ hơn, thật là một cơ hội tốt! Vì nôn nóng, nàng đã lao về phía Vân Tử Khanh và ôm lấy đùi Vân Tử Khanh.

Khoảnh khắc tiếp theo, giống như những gì được viết trong tiểu thuyết, không có tiếng va chạm đau đớn nào vang lên, họ biến mất trong sự kinh ngạc của mọi người.

Lạc Vũ Thường và những người khác muốn kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này Viêm Báo cực kỳ hung bạo, nó lại vung móng vuốt rực lửa và hất văng Tô Dật Nhiên.

“Dật Nhiên sư huynh!” Bạch Bộ Dao giật mình và nhanh chóng cúi xuống bên cạnh Tô Dật Nhiên.

Vào lúc này, Lạc Vũ Thường phải tự mình đối mặt với kẻ thù Viêm Báo.