Hắn và Vân Tử Khanh quen biết từ trước, lần này hắn chủ động nhờ Vân Tử Khanh giúp đỡ trong nhiệm vụ hàng phục Kiến Vương, nên không cần thiết phải nhắc nhở nữ tử bên cạnh, nếu như vậy sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa họ.
Mọi người đều không có ý kiến gì, chỉ chờ ba ngày nữa sẽ cùng nhau lên đường.
Bọn họ tạm thời ở lại ngôi làng bị Kiến Vương tấn công, dân làng ở đây rất biết ơn bọn họ.
"Đa tạ tiên nhân đã giúp đỡ. Nếu không có người, trong thôn của chúng ta hơn trăm người không biết làm sao thoát khỏi kiếp nạn này!" Hắn hai tay nắm chặt Tô Dật Nhiên, trên mặt tràn đầy cảm kích!
"Không có gì, loại bỏ những thứ gây tổn hại cho người dân, đây là việc chúng ta nên làm." Tô Dật Nhiên mỉm cười nói.
Ba ngày sau, mọi người tập trung lại và lên đường, điểm đến là một địa phương có tên gọi là Đỉnh Sương Mù được đánh dấu trên bản đồ.
Đúng như tên gọi, nơi này rất nhiều sương mù và quanh năm bị bao phủ bởi sương trắng, dày đến mức không thể nhận biết chuyện gì đang xảy ra.
Theo truyền thuyết, Đỉnh Sương Mù chỉ từng là một hồ nước lớn, nhưng sau đó, có hai vị đại năng đã đại chiến trên hồ, kết quả là nơi này đã trải qua những thay đổi chấn động và hồ lớn không còn tồn tại, một số đỉnh núi sụp đổ, vô số sinh linh phải chịu trận, đây được coi là một thảm họa lớn.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nơi này quanh năm bị bao phủ bởi sương mù kể từ đó nên mới có tên là Đỉnh Sương Mù.
“Nghe nói rằng, kể từ sau cuộc đại chiến, đã có hàng chục nghìn người đã tranh đấu. Về hiện tượng sương mù sau trận chiến, tất cả các đại tông phái đều cử người đến điều tra, nhưng đều vô ích. Chẳng lẽ nơi này đã thay đổi bởi vì đây chính là nguyên nhân dẫn đến Xích Luyện Tiên Phủ sao?" Tô Dật Nhiên nhìn đường đi trên bản đồ, cau mày nói.
"Điều đó không hẳn là đúng, có lẽ là do hồ lớn, trận chiến khiến địa hình thay đổi, sương mù hình thành một cách tự nhiên?" Lạc Vũ Thường nói nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Sở Huyên đã đọc tiểu thuyết tự nhiên biết rằng những gì Lạc Vũ Thường nói là đúng, nữ chính rất hiểu biết, biết rất nhiều và có những ý tưởng khác với thế giới này, bị trí thông minh này hấp dẫn, cuối cùng hắn phải lòng nữ chính.
Tô Dật Nhiên nghe được lời của nàng, cho rằng có lý, ngay lúc hắn định hỏi thêm, Lạc Vũ Thường dường như nhìn thấy lòng ham muốn học hỏi của hắn, liền nói: “Vạn vật trong tự nhiên đều luôn thay đổi và các quy luật của chúng không phải là điều mà chúng ta có thể biết. Ví dụ, lớp vỏ dưới chân chúng ta, động đất, núi lửa phun trào, v.v., những thảm họa thiên nhiên này cũng sẽ thay đổi nó.”
Tô Dật Nhiên tựa hồ bị lời nói của nàng làm cho ấn tượng, hai mắt sáng lên: "Lạc sư muội hiểu biết nhiều như vậy, ta có thể học hỏi từ ngươi rất nhiều."
Lạc Vũ Thường khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói: "Sư muội là đang khoe khoang thôi, tạm thời không nói chuyện này, nhìn trên bản đồ đánh dấu, dường như trong đó có một ít trận pháp." Vân Tử Khanh, Tô Dật Nhiên cũng quay lại nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Tạm thời bỏ qua trận pháp, đến đó chúng ta sẽ bàn luận tiếp.” Vân Tử Khanh bình tĩnh nói, trong mắt không có cảm xúc.
"Nếu vậy thì đợi đến đó chúng ta mới bàn luận." Lạc Vũ Thường hơi nhướng mày, tiếp tục nói: "Với tốc độ của chúng ta, phải mất mấy tháng mới có thể đến đó, ta tin mọi người đã có sự chuẩn bị, chúng ta khởi hành luôn ngay bây giờ?"
"Được, chúng ta xuất phát đi." Tô Dật Nhiên nói, đồng thời từ trong túi Càn Khôn lấy ra một Linh Thuyền không hề đơn giản.
Những người duy nhất ở đây đạt đến trình độ có thể ngự kiếm phi hành chỉ có Tô Dật Nhiên và Vân Tử Khanh, còn những người khác phải sử dụng Tật Phong phù, bất quá, Tô Dật Nhiên sử dụng Linh Thuyền để làm phương tiện cho bọn người Sở Huyên và những người khác.
Kể ra thì Sở Huyên thế nhưng hiện tại được Vũ Lạc Thường cho thể diện.