Bạch Bộ Dao nhìn Linh Thuyền, sắc mặt hơi thay đổi, "Sư huynh Dật Nhiên, huynh không phải nói rằng Linh Thuyền vẫn chưa được luyện chế xong sao?"
"Chỉ còn lại một bước cuối cùng, để không làm chậm hành trình. Hơn nữa, ở đây chỉ có ta và Tử Khanh mới có thể ngự kiếm phi hành, làm sao có thể để cô nương các ngươi chạy nhảy lung tung trên mặt đất?" Tô Dật Nhiên giải thích, cuối cùng vô tình hay cố ý liếc nhìn Lạc Vũ Thường.
"Thật sự cảm tạ Tô sư huynh đã tính đến bước này." Lạc Vũ Thường cảm kích nhìn Tô Dật Nhiên, đôi mắt đẹp lấp lánh đầy vẻ mong đợi.
Sở Huyên cũng cảm tạ, Tô Dật Nhiên khách khí không việc gì, Bạch Bộ Dao cũng cùng mọi người mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng rất miễn cưỡng, bởi vì những lần ra ngoài làm nhiệm vụ trước đó, có mấy sư đệ đi cùng bọn họ, nhưng chưa có ai thấy sư huynh Dật Nhiên tốt bụng như vậy…
Đây dường như là một hành vi bình thường, nhưng cả Bạch Bộ Dao và Sở Huyên đều cảm thấy có gì đó khác lạ. Mặc dù Lạc Vũ Thường cũng cảm nhận được nhưng nàng ấy giả vờ như không biết, sau đó bắt đầu chơi một trò chơi không rõ ràng với Tô Dật Nhiên, cả hai cùng nhau câu cá xem ai câu được trước.
Trong tiểu thuyết, sự thân mật giữa hai người, dù cố ý hay vô ý, đã khiến Vân Tử Khanh, người có chút tình cảm với Lạc Vũ Thường, cảm thấy khó chịu, hắn không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, vậy nên hắn đã vài lần nói lời lạnh nhạt với Lạc Vũ Thường. Thực chất là ghen tị, tình cảm trong lòng hắn ngày càng lớn, yêu thích Lạc Vũ Thường đến mức không thể tự chủ được.
Nghĩ tới đây, Sở Huyên vô thức nhìn về phía Vân Tử Khanh, lại không ngờ phát hiện Vân Tử Khanh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt vừa chạm nhau, Sở Huyên lập tức quay người, còn Vân Tử Khanh nhìn một lúc rồi quay đi.
Sở Huyên trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vân Tử Khanh tựa hồ không có phản ứng gì khác?!
Đúng vậy, Vân Tử Khanh từ trước đến nay đều có một mặt băng giá, cho dù hắn có cũng sẽ không có người chú ý tới.
Sau đó, không ai tiếp tục nói chuyện nữa, mỗi người có những suy nghĩ khác nhau đều giải quyết theo cách riêng của mình.
Một tháng sau, bọn họ đã đến nơi.
Vì linh thuyền bay trên bầu trời và đi theo đường thẳng nên đã sớm hơn dự kiến hai tháng.
Xung quanh Đỉnh Sương Mù có không dưới chục hồ lẻ tẻ với nhiều kích cỡ khác nhau, hầu hết đều được nối với nhau bằng đường thủy. Những đường thủy này cuối cùng dẫn đến một làn sương mù trắng xóa không có điểm kết thúc.
Trong hồ, cá màu mỡ, thu hút nhiều loài chim nước tụ tập tranh giành thức ăn.
Họ xuống linh thuyền và đứng trên con đường đất giữa hồ, nhìn đám sương khói mù mịt trước mặt từ xa.
“Viễn sơn thanh như đại, yên thủy lương mê ly...” Lạc Vũ Thường nói trôi chảy sau khi nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời ở đây. (Những ngọn núi phía xa xanh như phẩm xanh đen, hơi nước mờ ảo...)
“Sư muội có năng khiếu văn chương, tùy ý cũng có thể sáng tác thơ.” Tô Dật Nhiên mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn phong cảnh trước mặt, sau đó rơi vào Lạc Vũ Thường.
“Sư huynh quá khen, chúng ta vào thôi.” Vừa nói, nàng bước vào làn khói trước, theo sau là những người còn lại.
Sở Huyên đi phía sau, có thể thấy rõ ràng Bạch Bộ Dao cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Nữ tử này kỳ thực cũng không phải người xấu tính, nhưng những việc xấu nàng làm cuối cùng đều là do ghen tuông mù quáng, rơi xuống vực sâu không bao giờ có thể vãn hồi.
Một giờ sau, Lạc Vũ Thường đang đi phía trước đột nhiên dừng lại và không còn đi về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một hồ nước nhỏ trong làn sương trắng phía trước.
“Lối vào nằm ở đáy hồ.” Lạc Vũ Thường nói.
Nghe vậy, mọi người đã mở ra chân khí dùng để ngăn cách nước hồ, sau đó tiến vào nước.
Nước trong hồ nhỏ này hơi đυ.c nên khó nhìn rõ.
Tô Dật Nhiên trong tay giơ lên một chút ánh sáng, dường như là một khỏa minh châu, hướng dẫn mọi người lặn sâu vào trong hồ.