Đội của hắn không trực tiếp đuổi theo mà dừng lại ở bên ngoài ao, Vân Tử Khanh mở thần thức thăm dò vào bên trong, chỉ cảm thấy bên trong tràn ngập âm khí, còn có cương thi màu đen mắt đỏ nhảy xuống ao, không có động tĩnh gì khác.
Nhưng tình thế chưa rõ ràng, hắn cũng không dám hành động hấp tấp.
Lạc Vũ Thường ở một bên cũng buông thần thức ra xem xét một hồi, nhưng nàng cũng không lo lắng như Vân Tử Khanh, chỉ kiểm tra sơ qua rồi nhảy xuống, không để ý tới những người phía sau.
Vân Tử Khanh khẽ cau mày.
Cương thi được chia thành bốn loại: xanh lá, trắng, đen và tím.
Cương thi xanh lá có cấp độ thấp nhất và phổ biến nhất.
Cương thi trắng cao hơn một cấp, nhưng nhìn chung các tu sĩ có tu vi Tẩy Tủy có thể khắc chế được nó miễn là nắm vững một số thần thông pháp thuật.
Cương thi đen thì tu sĩ cần phải đạt tu vi Tẩy Tủy đại thành, thậm chí tu sĩ có tu vi Trúc Cơ mới có khả năng hàng phục.
Về phần cương thi tím, chúng đã hơi mở linh trí và có thể hấp thụ ánh trăng theo bản năng để tu luyện, chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể nắm chắc phần thắng.
Khi hắn nhìn thấy cương thi màu đen lờ mờ chuyển sang màu tím, hắn không chắc mình có thể thoát ra ngoài bình an vô sự hay không, nhưng nữ tử này đơn thương độc mã chiến đấu nên chắc chắn nàng ta đã ẩn giấu đi tu vi thực sự của mình.
Sở Huyên biết rõ ràng rằng Lạc Vũ Thường quả thực đã che giấu tu vi của mình, tu vi của nàng ta đã đạt đến trình độ Tẩy Tủy đại thành, sở dĩ liều mạng lao vào như vậy là vì nàng ta biết mình có cách đối phó, đồng thời nàng ta cũng muốn chiếm được pháp bảo Không gian Vạn Vật trong tay trước bọn họ.
Sâu bên trong Cửu Âm trì dưỡng thi là pháp bảo Không gian Vạn Vật.
"Đợi ta ở đây." Vân Tử Khanh nhìn bọn họ và nói, thứ hắn nhìn thấy bây giờ là một cương thi màu đen có thể tiến hóa thành cương thi màu tím, hắn mơ hồ đoán rằng nó có liên quan đến vũng nước bên trong.
Mặc dù sư tôn Linh Hư chưởng giáo đã yêu cầu hắn mang theo những vị sư đệ sư muội này để học hỏi một số kiến
thức, nhưng vào lúc này, tính mạng đang bị đe dọa và hắn không thể mạo hiểm.
Nói xong hắn quay lưng đi về phía trước, một lúc sau Sở Huyên mới nhìn ra chỗ khác, cùng mấy đệ tử trong tông môn ngoan ngoãn chờ đợi.
Nàng đã từ bỏ việc cố gắng chiếm lấy pháp bảo Không gian Vạn Vật từ lâu. Trong tiểu thuyết, sau khi Vân Tử Khanh và Lạc Vũ Thường bước ra khỏi đó, khi Vân Tử Khanh nhìn Lạc Vũ Thường, trong mắt hắn có một sự thay đổi mơ hồ. Sở Huyên, người luôn chú ý đến Vân Tử Khanh, nhìn thấy điều này, sau đó nàng cảm thấy ghen tị, về sau, nàng cố tình hay vô tình kiếm cớ với Lạc Vũ Thường, mọi chuyện đều muốn cùng Lạc Vũ Thường so bì một phen, Lạc Vũ Thường bị làm phiền nên nghĩ ra một kế, bia đỡ đạn Sở Huyên cứ như thế mà ngỏm.
Mà bản thân vị sư huynh Vân Tử Khanh lúc đó rõ ràng thừa sức cứu giúp, nhưng hắn đã từ bỏ vì Lạc Vũ Thường cũng đồng thời gặp nguy hiểm.
Sở Huyên thở dài, đây chính là sự khác biệt giữa nữ chính và bia đỡ đạn.
Tuy nhiên, nàng không phải là Sở Huyên ban đầu của tiểu thuyết, mặc dù nàng cũng có tình cảm với Vân Tử Khanh, nhưng nàng sẽ không tìm đến cái chết.
Tốt hơn hết là hãy giữ vững điểm cống hiến và luyện chế thành công Thanh Phong Kiếm.
Nàng nhìn vào bên trong, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Vân Tử Khanh và Lạc Vũ Thường sẽ rất nhanh chóng hạ gục cương thi màu đen, Lạc Vũ Thường sẽ có được pháp bảo Không gian Vạn Vật và đi ra mà không hề hấn gì.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ thì một cơn gió mạnh bất ngờ ập tới, những người khác tỏ ra sợ hãi và lập tức tránh sang một bên, nhưng nàng không chỉ sợ hãi mà còn ngu ngốc, nàng không bao giờ nghĩ rằng những cương thi màu đen mà Vân Tử Khanh và Lạc Vũ Thường tiêu diệt chỉ một đòn trong tiểu thuyết sẽ lao ra ngoài!
Cương thi màu đen lao tới như một cơn gió, nàng kịp phản ứng né sang một bên, nhưng lại chậm một bước và bị cương thi màu đen cuốn vào trong ao.
Ngâm mình trong làn nước ao lạnh buốt, uống vài ngụm nước, nàng cảm thấy mình va phải thứ gì đó, sau đó nàng lại bị đá vào bụng và bị đá văng ra khỏi ao.
Vũng nước làm mờ tầm nhìn của nàng, nhưng nàng vẫn có thể nhận biết được bàn chân đá nàng ra là của Lạc Vũ Thường.
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Nàng choáng váng và thậm chí không nhận ra rằng cơ thể mình đang ở trạng thái vòng cung, nàng không phản ứng gì cho đến khi va vào một cơ thể mềm mại phía sau.
Nàng rơi vào người Vân Tử Khanh, người đã bất tỉnh. Trong tiểu thuyết, cốt truyện trong ao này là Vân Tử Khanh bị cương thi tấn công và ngất đi. Trên thực tế, Lạc Vũ Thường đã sử dụng một số thủ đoạn, nếu không, nàng ta làm sao có thể chiếm được pháp bảo Không gian Vạn Vật trước mắt Vân Tử Khanh??
Cho nên sau khi tỉnh lại, Vân Tử Khanh cho rằng Lạc Vũ Thường đã cứu mình, liền nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác.
Vân Tử Khanh hai mắt nhắm chặt lại, bởi vì Sở Huyên một kích, hắn đau đớn rêи ɾỉ, lông mi run rẩy chuẩn bị tỉnh lại.
Sở Huyên không có chú ý tới, nàng chống tay, muốn đứng dậy rời khỏi người Vân Tử Khanh.
Không ngờ, lại một cơn gió mạnh khác từ phía sau thổi tới, lưng nàng bị đám cương thi màu đen bay trúng, đầu nàng theo quán tính hướng về phía trước, nàng cảm thấy nơi miệng mình có gì đó mềm mại, khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Tử Khanh và miệng nàng đang áp vào miệng hắn.
Lạc Vũ Thường đã thành công lấy được pháp bảo Không gian Vạn Vật từ trong ao, cau mày khi nhìn thấy cảnh này, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn nữa là cương thi màu đen đã bị nàng dán Khống Thi phù nhưng vẫn có thể tự do di chuyển!
Cương thi màu đen đứng dậy từ phía Sở Huyên, đối diện với nàng, đột nhiên gầm lên và di chuyển cơ thể, nhưng thay vì tấn công Lạc Vũ Thường, hắn lại quay về phía Sở Huyên.
Vân Tử Khanh nhìn thẳng vào nó, hai mắt lóe lên, đem thân thể Sở Huyên cùng lăn sang một bên, nhưng lại không thoát khỏi đòn tấn công của cương thi màu đen, bị cắn vào lưng.
Sau khi cương thi màu đen tấn công thành công, nó đang định nhảy về phía trước thì Lạc Vũ Thường lao tới từ phía sau, dùng kiếm chặt đầu hắn, rồi dùng một thanh kiếm khác đâm vào đan điền của nó.
Cương thi màu đen bị sốc và ngã sang một bên chỉ trong vài hơi thở, biến thành tro bụi.
Vân Tử Khanh chịu đựng vết thương, đứng dậy rời khỏi người Sở Huyên. Có lẽ chất độc của cương thi từ vết cắn trên lưng đang xông thẳng vào nội tạng của hắn, hắn cảm thấy chóng mặt và ngồi xuống đất một lần nữa.
Sở Huyên giật mình, vội vàng đứng dậy đi tới, Lạc Vũ Thường nhanh hơn nàng một bước và xé toạc y phục của Vân Tử Khanh từ phía sau, để lộ một vùng da trắng ngần rộng lớn.
Vân Tử Khanh cau mày và cố gắng tránh nó!
"Đừng cử động, chất độc của cương thi đã xâm nhập vào cơ thể, nếu không được loại bỏ kịp thời, nhất định sẽ làm tổn thương nội tạng!" Đang nói, một tấm bùa được dán lên tấm lưng trần của Vân Tử Khanh, sau đó nàng cắn ngón giữa của mình và nhỏ máu lên lá bùa, trong chốc lát, nàng dùng sức lấy lá bùa ra, chất độc của cương thi thấm vào và rải xuống đất.
"...Đa tạ." Vân Tử Khanh lạnh nhạt, nhưng có một nữ tử đang nhìn chằm chằm vào hắn từ phía sau, khuôn mặt trắng nõn của hắn hiện lên một chút đỏ bừng, mặc dù nữ tử đó chỉ đang giúp hắn giải độc.
“Không có gì.” Giọng nói của nàng lạnh lùng, vô cảm, mang theo vẻ thản nhiên.
Lạc Vũ Thường đứng dậy và bước ra ngoài mà không nói gì, Vân Tử Khanh cũng đứng dậy, che lại một mảnh y phục, cũng chuẩn bị rời đi thì xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Sở Huyên vẫn đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất, hắn khẽ cau mày khi nhớ ra điều gì đó, rồi nhanh chóng bỏ qua và chỉ nói nhẹ nhàng: "Đi thôi." Sau đó quay người rời đi, không quan tâm đến chuyện vừa rồi giữa hai người.
"..." Sở Huyền rất yếu đuối, trong lòng càng đau lòng hơn, một người đã cứu nàng hai lần, khiến tim nàng đập nhanh hai lần, ngay cả khi có sự tiếp xúc thân mật như một nụ hôn, đối phương cũng không coi trọng nàng.