Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 16: Thái Sâm chủ động đứng sau cô

Thái Sâm lẩm bẩm nói: "Trong vòng một ngày đủ tới Vạn Thú Thành để lấy lại Lửa Thánh không?"

"Thái Sâm..." Tộc trưởng nắm chặt tay Thái Sâm. Thái sâm là thú nhân sao đỏ, là đệ nhất dũng sĩ của tộc, cũng là niềm hy vọng của cả tộc.

Sói xám Thái Ngân lập tức nói: "Chú ba, bây giờ ta sẽ tới Vạn Thú Thành."

Tộc trưởng lắc đầu: "Không kịp nữa rồi, không còn kịp nữa."

.....

Sau khi Tư Yên từ rừng trở về liền nghe thấy một tràng tiếng sói hú.

Tiếng sói hú dồn dập như vậy đồng nghĩa với âm báo triệu tập, nó khiến Tư Yên hơi bất an.

Cô lập tức chạy về hang động của mình, thấy mấy đứa nhỏ vẫn ở bên trong.

Tư Yên nhìn một vòng, lại không thấy Đông Xích đâu, cô nhíu mày hỏi: "Đông Xích đâu rồi?"

Đứa nhóc Đông Xích kia, bó bột còn chưa được một ngày mà, mặc dù cô thấy đám nhỏ khôi phục rất nhanh nhưng giờ vẫn chưa tới lúc có thể đi lại.

Nam Mặc vân trốn tránh ở phía sau cục đá lớn, Tây Thanh lại lạnh nhạt ngồi không.

"Mấy đứa đừng làm loạn nữa. Đông Xích mới bó bột chưa được bao lâu, nếu giờ mà cử động thì xương sẽ lại bị lệch nữa, sau này nó coi như vô dụng."

Bắc Tễ lộc cộc tiến tới, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng yêu lên nói: "Mẹ ơi, không thấy anh cả đâu hết."

"Không thấy??"

Tư Yên quan sát một vòng, không thấy dấu vết của phản kháng, trong lòng cô dâng lên ngọn lửa tức giận: "Gãy tay gãy chân cũng phải bỏ đi, đúng là đứa con tốt của ta mà."

Bắc Tễ trấn an Tư Yên: "Anh cả không làm vậy đâu mà, anh ấy chắc chắn không phải bỏ đi đâu ạ!"

Tư Yên bình tĩnh sờ đầu nhỏ của nó. Thực tế cô hoàn toàn có thể hiểu hận ý của Đông Xích với mình. Cô không thể khống chế nó, nó muốn đi cô cũng không ngăn được. Nhưng không phải là bây giờ.

Tư Yên lạnh mặt nói: "Tay chân Đông Xích mới cố định được ba ngày thôi. Giờ đã đi lại chắc chắn sau này sẽ hỏng hẳn. Thân thể Nam Mặc chưa ổn định, ở nhà dưỡng thương. Tây Thanh, Bắc Tễ, hai đứa phụ trách việc lôi Đông Xích về."

Bắc Tễ lập tức gật đầu: "Vâng ạ!"

Tây Thanh lạnh mặt bị Bắc Tễ lôi kéo ra ngoài.

"Chờ đã." Tư Yên gọi lại. Hai đứa nhỏ quay đầu nhìn.

Tư Yên hỏi: "Tiếng sói hú bên ngoài có ý nghĩa gì?"

Bắc Tễ xoay người, mặt nhỏ nhìn Tư Yên: "Đó là vì Lửa Thánh của tộc Nham Hương ta đã bị dập tắt, vì vậy tộc trưởng phải gọi những thú nhân đang đi săn ở ngoài về. Mọi người đều đang tìm cách thắp sáng Lửa Thánh."

Nói tới đây, cả ba đứa nhỏ đều nhìn vẻ phía Tư Yên. Chúng biết Tư Yên có thể tạo lửa, cô có thể thắp lại Lửa Thánh. Nhưng việc này khá nghiêm trọng nên chúng không dám nói ra.

Tư Yên ngạc nhiên: "Lửa Thánh ư?"

Bắc Tễ đoán cô không hiểu, vì thế giải thích: "Các tộc thú nhân đều không biết cách tạo lửa, Lửa Thánh là mồi lửa duy nhất của tộc Nham Hương, bình thường sẽ do các dũng sĩ trong tộc thay phiên nhau bảo vệ, cố gắng để nó vĩnh viễn không bị dập tắt. Mà người trong tộc chỉ khi có việc cực kỳ quan trọng mới được lấy chút Lửa Thánh mà thôi."

Mồi lửa duy nhất ư?

Tư Yên bỗng nhiên nhận ra. Nền văn minh của thời đại này không phải muốn có lửa liền có được. Trong tộc có lửa, nhưng cũng chỉ có thể dùng khi khẩn cấp. Mà bây giờ lửa lại bị dập tắt.

Tư Yên nhìn ba đứa nhỏ, nói: "Chuyện trong tộc thì cứ để họ giải quyết đi, bây giờ chúng ta ưu tiên đưa Đông Xích về!"

Tây Thanh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Bắc Tễ gật đầu đáp, lại lôi Tây Thanh ra ngoài.

Tư Yên bất đắc dĩ thở dài, dựa vào sự xa lánh của Đông Xích đối với mình, giờ cô đi tìm khẳng định là không tìm được. Trước tiên cứ để bọn nhóc tìm thử trước.

Tư Yên lại nhớ tới ngày xuyên tới đây, cô cũng phải đi tìm hai đứa nhỏ Tây Thanh và Bắc Tễ.

Thật là, sinh ra toàn lũ nhóc thích tạo phản.

Chuyện gì vậy chứ!

Tư Yên lặng lẽ dọn dẹp hang động. Tiếng sói hú bên ngoài vang lên không ngừng, tiếng gào khiến người khác khẩn trương.

Hùng Nại thở hồng hộc chạy tới trước cửa hang động, lớn tiếng gọi: "Cô đang làm gì đó Tư Yên, tộc trưởng kêu tất cả các nhà tập hợp, kể cả giống cái cũng phải qua đấy!"

Tư Yên buông chổi trong tay xuống, khoé mắt liếc qua hướng Nam đang trốn, bình tĩnh đi theo Hùng Nại ra ngoài.

Bên ngoài hang động là tiếng ồn ào cãi cọ, tin tức Lửa Thánh bị dập tắt quét qua toàn bộ tộc Nham Hương, khiến cả tộc rơi vào tử khí âm trầm.

Tư Yên ngó nghiêng nhìn thử, Hùng Nại nhỏ giọng nói: "Lửa Thánh là linh hồn của bộ tộc, giờ đây nó bị dập tắt khiến ai nấy đều suy sụp."

"Lửa Thánh quan trọng vậy sao?" Tư Yên khó hiểu.

Hùng Nại đáp: "Cô không biết à? Lửa Thánh là do ngài Thần Thú ban ân. Đại tế sư ở Vạn Thú Thành có nói, dùng Lửa Thánh tẩy lễ cho bọn nhỏ mới có thể khiến chúng lớn lên khỏe mạnh, có được sự bảo hộ của Lửa Thánh thì bộ tộc mới sinh sôi lâu dài được."

Nói rồi, Hùng Nại thấp giọng: "Một khi Lửa Thánh bị dập tắt, cả bộ tộc sẽ suy vong."

"Ồ." Tư Yên gật gật đầu.

Hùng Nại bực bội nói: "Tôi đã nói đến như thế rồi sao cô không lo lắng gì vậy? Bộ tộc suy vong đối với mỗi thú nhân đều không tốt, đặc biệt là giống cái, giống cái chúng ta không có năng lực chiến đấu, đánh không nổi thú hoang. Nếu tộc suy vong, chúng ta sống không nổi nữa."

Tư Yên bất đắc dĩ mà cười, cô quay sang nói với Hùng Nại: "Lửa, cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi."

Hùng Nại vội vàng la lên: "Cô đang nói khùng điên gì vậy. Lửa là sự tồn tại nganh thần thánh! Tư Yên, có phải cô vẫn điên điên khùng khùng chưa tỉnh táo không thế?"

Tư Yên nhìn cô ta một cái không đáp, cả hai sánh bước tới nơi tập trung của các thú nhân.

Tộc Nham Hương có hơn bốn trăm giống đực, hiện tại đã tới hơn nửa, đằng xa còn có vài thú nhân vội vã chạy tới.

Giống cái có mười bảy người, hầu như mỗi người đều được các giống đực vây quanh, ngay cả Hùng Nại cũng vậy, cô ấy vừa tới đã được vài thú nhân giống đực vây quanh.

Tư Yên mơ hồ đoán, đó chắc hẳn là giống đực của Hùng Nại. Chỉ có một mình cô lẻ loi, thân là một giống cái cũng coi như cực kỳ đặc biệt.Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn vào mắt thú nhân sói xám bên cạnh, thấy tầm mắt hắn hướng về phía Tư Yên, ông thấp giọng dò hỏi: "Thái Sâm, ngươi muốn giao phối với Tư Yên sao?"

Những lời này mà bị Tư Yên nghe được, khẳng định cô sẽ tùng xẻo lỗ tai của mình luôn!

Thái Sâm hoàn hồn, giống đực anh tuấn khù khờ cười: "Chú ba đừng nói bậy mà."

Thú nhân trong bộ tộc vốn không nhiều, mà một giống đực mạnh nhất và đẹp trai nhất - Thái Sâm đi ngỏ ý muốn làm bạn đời của giống cái xấu xí không ai cần - Tư Yên, kết quả bị từ chối.

Những chuyện hề hước như vậy không ai là không thích hông cả. Vì thế tin tức này từ lâu đã truyền đi khắp ngõ ngách trong tộc Nham Hương rồi.

Trong tộc Nham Hương, sự tồn tại của Tư Yên khá đặc biệt, rõ ràng là một giống cái vẫn có thể sinh con, nhưng vì vẻ ngoài không đẹp lại gầy yếu, còn xấu tính nên cho tới giờ vẫn chẳng có giống đực nào muốn làm bạn đời cùng cô hết. Tộc Nham Hương vẫn nuôi dưỡng cô, nhưng cũng ghét bỏ cô, thậm chí có rất nhiều thú nhân còn không ưa những đứa nhóc rắn con của cô.

Nhưng gần đây Tư Yên dường như có chút thay đổi, cô đã có thể thực hiện được chức trách của một người mẹ, cam chịu chạy khắp nơi đều tìm thuốc chữa sâu bệnh cho con, cũng đưa Đông Xích cùng Nam Mặc trở về nhà.

Nói thật, dù là tộc trưởng cũng thay đổi cái nhìn về cô.

Nhưng Thái Sâm thì không được, hắn là giống đực duy nhất bộc lộ được dị năng trong suốt hàng trăm năm qua của tộc, là hy vọng của cả tộc Nhan Hương, chính vì thế giống cái của hắn không thể tùy tiện lựa chọn.

Tộc trưởng săm soi Tư Tư Yên thật kỹ, lại liếc mắt nhìn sang bên phía Hùng Nại. So bới cô, tộc trưởng cảm thấy một giống cái khoẻ mạnh, cường tráng giống như Hùng Nại mới thích hợp bới dũng sĩ mạnh nhất của tộc.

Đúng lúc này, đột nhiên Thái Sâm nhảy về phía trước, cứ vậy nhảy ra sau lưng Tư Yên.

Sự tồn tại mạnh mẽ của hắn khiến toàn thân Tư Yên căng chặt, khẩn trương, cô khống chế bản thân, từ từ quay đầu lại, nâng khuôn mặt đầy rỗ lên nhìn thú nhân sói xám.

"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

"Tôi là Thái Sâm." Khuôn mặt thú nhân sói xám đầy vẻ lạnh lùng, "Hiện tại cô không có giống đực đi theo, vì thế tôi theo lệnh tộc trưởng tới bảo vệ cô."

Tộc trưởng: "...." Ta ra lệnh như vậy hồi nào thế!

Lần trước Thái Sâm theo đuổi cô đòi làm loạn, trong đầu Tư Yên còn đang lo lắng cho bệnh tình của Bắc Tễ, cũng cảm thấy phong cách trực tiếp đòi giao phối hơi đáng sợ, vì thế cũng chẳng thèm nhìn kỹ đã từ chối luôn.

Cho nên, đối với Tư Yên thì đây là lần đầu cô gặp Thái Sâm.

"Bảo vệ?" Tư Yên lẳng lặng liếc nhìn anh đẹo trai tóc bạc một cái, lại nhìn nhóm giống cái gần đó được bao vây bởi mấy giống đực, cô cho răng đây là quy tắc của tộc. Tư Yên trầm mặc một lúc, coi như khẳng định suy nghĩ này.

Tư Yên không biết, chỉ một lần cam chịu này cũng đủ hiến cho tất cả giống cái khác trong tộc Nham Hương ghen ghét với mình.