Trong lòng Tư Yên đầy chưa xót, cô nhắn mắt lại, cố đè nén mọi sự đa cảm của mình lại, nói: "Đông Xích, giờ mẹ sẽ bó bột cho con, được không?"Đông Xích lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt nó tràn ngập sự chế nhạo, không tin tưởng: "Giống cái độc ác, ta cảnh cáo bà, đừng có hòng đυ.ng đến ta! Ta sống hay chết cũng chẳng liên quan đến bà!"
Tư Yên nhìn chằm chằm nó.
Tây Thanh lạnh nhạt hỏi: "Bó bột là gì?"Tư Yên chậm rãi giải thích: "Bó bột có nghĩa là giờ chúng ta sẽ đánh gãy phần xương này, sau đó cố định lại, như vậy xương cốt sẽ liền tốt hơn."
Mí mắt Đông Xích run rẩy: "Bà đừng có mà đυ.ng vào ta..."
Đau, chắc chắn sẽ rất đau. Quả nhiên giống cái xấu xa này không định giúp nó, cô chỉ muốn tra tấn nó, khiến nó đau đớn hơn, ép nó sống không bằng chết!
Nó hận. Tại sao cô lại là mẹ nó chứ, nó hận!
Tư Yên tiếp tục nói: "Mẹ không muốn cánh tay của con bị như vậy. Xương tay của con không thể bị lệch được."
Đông Xích là anh cả của bốn đứa rắn con phản diện, bây giờ cánh tay bị lệch như thế, tương lai sẽ bị bao người cười nhạo chứ!?
"Bây giờ mẹ nắn xương cho con, nếu con hận, sau này cứ dùng cánh tay lành lặn đó chỉ thẳng mặt mẹ mà mắng, được chứ?"
Đông Xích cắn môi, thanh âm suy yếu nói: "Bà hỏi ta làm gì? Bà muốn làm cái gì không phải đều luôn tự ý là à!?"
Tư Yên nhìn ánh mắt đầy thù hận của đứa nhỏ, cô cảm giác nó thực sự muốn gϊếŧ chết mình vậy. Dù sao trong nguyên tác, nguyên thân cũng là bị con trai cả Đông Xích gϊếŧ chết.
Tư Yên nhấp nhấp môi, tự giễu cười cười.
Mặc dù cô biết có thể trong tương lai sẽ bị Đông Xích gϊếŧ. Nhưng giờ đây, cô vẫn muốn chữa trị tốt cho nó.
Cô nắm tay, lúc mở ra, đôi tay đã được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh lục.
Cô đưa cho Đông Xích một bó cỏ khô để cắn, đôi tay bao bởi dị năng hệ mộc cầm lấy cánh tay vặn vẹo của nó, "Đông Xích à, con đừng mơ tưởng nữa, mẹ nói cho con biết, cả đời này còn vĩnh viễn không thể gϊếŧ được mẹ đâu, con càng hận càng không thể gϊếŧ được!"
"Giống cái xấu xa, bà!" Đông Xích vừa mới hô lên một tiếng, đột nhiên đau đớn ập tới, mồ hôi chảy đầy đầu nó, nó cắn chặt cỏ khô.
Tư Yên dùng dị năng, lên lỏi vào một lần nữa đánh gãy xương cốt Đông Xích.
"A!!!" Đông Xích đau đớn cả người đổ đầy mồ hôi.
Cũng may thời gian không quá lâu, mới mười lăm ngày mà thôi, vết nối vẫn còn khá mỏng nên giờ làm gãy lại dễ hơn.
Tư Yên nhanh chóng đổ thuốc lên tay Đông Xích, sau đó dùng tấm ván gỗ cố định xương tay nó lại.
Xong hết việc, mặt Đông Xích đã tái nhợt đầy đau đớn. Tư Yên ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho nó.
Bắc Tễ lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, anh cả sao rồi ạ?"
Tư Yên ngập ngừng nói: "Không biết đêm nay có sốt không nữa." Cô quay đầu nhìn Bắc Tễ, "Nếu không sốt thì sẽ ổn thôi."
Tư Yên lạnh mặt đứng lên, cô ra lấy đống cỏ khô được xử lý tốt sáng nay bào, sau đó bày ra ở trong góc hang động.
"Bé ba, bé tư." Tư Yên nói với hai đứa nhóc Tây Thanh với Bắc Tễ, "Nhà mình giờ không có nhiều da thú, mà hai anh lớn tối nay bắt buộc phải ngủ trên giường, vì thế hai đứa đành ngủ ở đây nhé."
Hai đứa nhỏ cũng không đẻ ý lắm. Bắc Tễ nhìn Đông Xích hồi lâu, hỏi: "Mẹ ơi, bọn con có thể giúp gì không?"
Tư Yên gật gật đầu nói: "Con đi đun nước giúp mẹ nhé."
Tư Yên nấu canh khoai lang đỏ, sau khi hai đứa bé ăn xong, cô đi tới đút Năm Mặc, sau đó kiên nhân đút cho Đông Xích.
Sau khi ăn no, Đông Xích lại đổ đầy mồ hôi. Tư Yên dùng nước ấm lau người cho nó, giữ cơ thể nó khô mát nhất có thể.
Tây Thanh và Bắc Tễ đã sớm ngủ trên cỏ khô, Đông Xích với Nam Mặc cũng được đắp một lớp chăn cỏ, Tư Yên dựa lên giường, mệt mỏi nằm bò, sau khi lau mồ hôi cho Đông Xích xong thì bắt đầu kiểm tra nhiệt độ cơ thể nó.Một buổi tối nhanh chóng trôi qua, rất may cơ thể thú nhân rất tốt nên Đông Xích cũng không bị ốm.
Nguy hiểm qua đi, Tư Yên mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ nằm ngủ.
Khi tỉnh lại, cô ngửi thấy trong không khí một mùi hương ngọt ngào thanh mát. Tư Yên ngồi dậy, thấy Bắc Tễ đang ngồi nướng khoai, bên cạnh là một nồi canh khoai lang, cách làm giống hệt của cô.
Bắc Tễ thấy Tư Yên ngây ngẩn nhìn mình, bé con đáng yêu mỉm cười lấy bát múc canh khoai lang cho cô: "Mẹ ăn đi ạ."
Tư Yên nhận canh, mỉm cười với Bắc Tễ, đúng lúc cô đang khát nước, cầm bát canh trên tay một ngụm uống cạn.
"Lúc nào rồi?" Tư Yên hỏi.
Bắc Tễ đáp: "Chiều rồi ạ."
Tư Yên bật dậy, nhìn qua thấy Nam Mặc nằm trên giường lót cỏ trợn tròn mắt nhìn cô, bên cạnh là Đông Xích vẫn đang ngủ say.
Tư Yên lúc này mới bình tĩnh nhìn lại hai đứa nhỏ của mình.
Nguyên chủ cũng thật là... Hai đứa bé xinh xắn như vậy, sao có thể mang đi bán chứ!
Không biết có phải bị nhìn đến mất tự nhiên hay không, Nam Mặc bỗng quay người đi, Tư Yên hỏi nó: "Nam Mặc, con ổn rồi chứ?"
Nam Mặc hơi hoảng sợ, nó vội vàng lùi ra đằng sau khối đá lơn trong hang để trốn.
Tư Yên thấy bọn nhóc trốn tránh nhiễm vậy, cảm xúc hơi trùng xuống.
Nguyên chủ mang bán hai đứa lớn, bởi thế trong mắt chúng, mọi sự đau khổ của chúng đều là cô tạo ra. Cô không thể đi oán trách chúng được.
Tư Yên ngồi lau mồ hôi cho Đông Xích, lại kiểm tra nhiệt độ, xác định không có gì bất ổn thì đứng dậy. Cô vừa rời đi, Đông Xích chậm rãi mở mắt, nó cắn môi, nước mắt đọng lại.
Tộc trưởng Nham Hương sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, lúc này còn có vu y và Thái Sâm ở đây.
Bóng cây đung đưa phía trên, một thú nhân sói đen có vết sẹo lớn trên mặt vội vàng quỳ gối, nghiêm túc nói: "Tộc trưởng, không hay rồi, Lửa Thánh của tộc ta bị dập tắt mất rồi."Tộc trưởng hoảng sợ, chạy nhanh tới: "Cậu nói gì cơ Thái Đông!?"
Thái Đông cúi thấp đầu, thú nhân cao lớn hơi run rẩy: "Tộc trưởng, Lửa Thánh.... Tắt mất rồi."
Trưởng tộc lảo đảo hai bước, vu y Mai Văn bước tới đỡ ông.
Tộc trưởng lẩm bẩm tự nói: "Lửa Thánh bị dập tắt, như vậy tộc chúng ta xong rồi..."
Lửa ở thế giới thú nhân, chính là sự tồn tại đầy uy nghiêm của thánh thần.
Rất lâu về trước, tộc trưởng Nham Hương đã phải rất cẩn thận mới đưa được Lửa Thánh trở về từ Vạn Thú Thành, từ đấy cũng học được cách dùng lửa. Về sau, cách khống chế lửa chỉ được truyền lại cho tộc trưởng, đời đời ghi nhớ.
Trong bộ tộc Nham Hương, trừ tộc trưởng ra thì chẳng còn thú nhân nào khác có thể khống chế lửa hết, mà dù là tộc trưởng, đôi khi cũng chỉ dám xin tí lửa từ Lửa Thánh, mỗi lần đều cẩn thận, sợ hãi.
Lửa Thánh đối với tộc Nham Hương, là biểu tượng tinh thần không thể lụt tắt, là thứ cần thiết trong sinh tồn.
Tộc trưởng lẩm bẩm: "Khi ta tới mượn Lửa Thánh từ Vạn Thú Thành, đại tế sư ở đó đã tiên đoán rằng Lửa Thánh có thể giúp cho tộc Nham Hương phát triển mạnh mẽ, nhưng một khi nó lụi tắt, nếu không thể thắp lửa trong vòng một ngà, thì toàn bộ tộc ta sẽ bị hủy diệt."
Trong nháy mắt, tộc trưởng như già đi cả chục tuổi, da mặt ông run lên: "Nhưng trong tộc ta, không có thú nhân nào có thể đốt lửa hết..."