Xuyên Nhanh: Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 34

Thời tiết dần trở lạnh, cây ngô đồng ven đường đã bắt đầu rụng lá, đêm thu ở Thủ đô dưới ánh đèn của muôn nhà cũng bớt đi vài phần tiêu điều, lại thêm vài phần ấm áp.

Nhưng đối với Phương Mặc lúc này mà nói, cũng không có gì khác biệt lắm so với trước đây, ngoại trừ việc Tô Khanh Mộng ngồi ở ghế sau xe đạp luôn vô thức mà dựa vào người anh.

Đến khi anh quay đầu nhìn cô, cô lại mở to đôi mắt ngây thơ, nhẹ nhàng nói: “Gió đêm lạnh quá, anh che cho em đi.”

Phương Mặc nhìn thấy nét tính toán không hề che giấu trong mắt cô, trong mắt anh hiện lên một tia ý cười, anh quay người tiếp tục đi, gió đêm phất qua má anh, không giống như cái lạnh mà Tô Khanh Mộng nói, ngược lại còn mang theo một chút nóng nực mà anh không quen.

Hôm nay, khi về đến khu nhà tập thể thì thời gian vẫn còn sớm, Tô Khanh Mộng chủ động mở lời mời anh lên lầu ngồi chơi, Phương Mặc đoán cô có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu đồng ý.

Tô Khanh Mộng dường như đã quen với việc nắm tay anh, ngay khi anh bước lên cầu thang, cô đã nhét tay mình vào lòng bàn tay to rộng của anh. Phương Mặc ở trên cao nhìn xuống, lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ tay anh và tay cô nắm lấy nhau, còn cô thì nói một cách đương nhiên: “Cầu thang tối quá, anh nắm tay em đi.”

Anh không biết cô là đang cố ý nói cho người bên kia máy nghe trộm nghe, hay là lại cố ý muốn trêu chọc anh như mọi khi, còn anh thì chỉ có thể để mặc cô nắm lấy tay mình.

Bên ngoài khu nhà tập thể khá cũ nát, nhưng căn phòng của Tô Khanh Mộng lại đã được dọn dẹp một cách hết sức sạch sẽ và ấm cúng, vừa nhìn liền biết ngay đây là phòng của con gái, khắp nơi đều điểm xuyết màu hồng phấn trên nền. Phương Mặc liếc mắt liền thấy bức ảnh cô treo trên tường, là ảnh cô chụp cùng những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, đứng ở rìa bức ảnh là một bà lão có mái tóc màu bạc trắng với khuôn mặt hiền từ.

“Đó là mẹ viện trưởng của em.” Tô Khanh Mộng nhẹ giọng mỉm cười giới thiệu với anh: “Em còn chưa đầy tháng đã bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện rồi. Nhưng em cũng rất may mắn khi được gặp mẹ. Mẹ không kết hôn, bà coi những đứa trẻ mồ côi như chúng em là con ruột của mình mà nuôi dưỡng.”

Phương Mặc nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô cười chân thành như vậy trước mặt anh, không mang theo một chút tính toán và trục lợi nào, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, đẹp đến mức khiến anh phải ngây ngẩn cả người.

Tô Khanh Mộng lấy một tờ giấy trắng, hỏi anh trên giấy: [Năm mươi vạn đang ở trong thẻ của em, theo lý thì phải chia cho anh hai lăm vạn, vậy đưa cho anh thế nào đây?]

Phương Mặc cầm bút, dừng lại một chút, viết: [Tiền cứ để cô giữ trước, để sau này rồi tính.]

[Được.] Tô Khanh Mộng không lằng nhằng lâu với anh về chuyện này, tiếp tục viết: [Bên kia muốn anh và Thẩm Việt cãi nhau, muốn anh rời khỏi nhà hàng…]

Cô viết được một nửa, không nói ra chuyện Lăng Uyên Bạch bảo cô đi ăn trộm máy tính, lúc đưa bút cho Phương Mặc, cô đột nhiên tiến lại gần, chớp mắt hỏi Phương Mặc: “Đàn anh, anh và em yêu nhau đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hôn em lần nào cả, là không muốn hay là không biết?”

Phương Mặc lập tức nhìn thấy sự tinh quái trong mắt cô, cô rõ ràng biết Lăng Uyên Bạch sẽ nghe được nhưng vẫn cố tình muốn hỏi anh, anh đưa lưỡi đẩy đẩy hàm trên, từ chối trả lời câu hỏi này của cô.

Nhưng Tô Khanh Mộng lại không chịu buông tha, còn muốn tiến lại gần.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng sát lại, hơi thở của cả hai đan xen vào nhau, có lẽ khoảng cách giữa hai đôi môi cũng đã rất gần rồi. Phương Mặc không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy bờ môi đỏ thắm của cô, chỉ cần tiến lại gần thêm một chút nữa thôi là có thể chạm vào môi anh.