Hương thơm trên người cô gái lập tức tràn ngập xung quanh anh, khiến anh có hơi mê mang một chút, đau lòng sao?
Nhưng ngay sau đó, Tô Khanh Mộng đã nghiêm túc ngồi thẳng dậy: “Sao dây chuyền lại rơi ra rồi? Anh Mặc, anh giúp em đeo lại đi.”
Phương Mặc nhìn cô tin tưởng mà quay lưng lại với mình, còn đưa tay vén mái tóc dài sang một bên, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng nõn thon dài. Đây là lần đầu tiên anh nhìn chăm chú vào cổ của một cô gái như vậy, rất đẹp, lại thật mong manh. Anh nắm chặt viên đá hồng ngọc trong tay, nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng sợi dây chuyền, rồi tiến lại gần Tô Khanh Mộng, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một tia do dự.
Bất tri bất giác, bọn họ đã giả vờ là người yêu của nhau hơn một tháng rồi. Trong khoảng thời gian đó, thường xuyên cũng sẽ lơ đãng mà có một số hành động thân mật, nhưng khi đến gần như vậy, trái tim Phương Mặc vẫn sẽ đập thật nhanh, lòng bàn tay anh hơi đổ mồ hôi, sợi dây chuyền đá hồng ngọc trong tay cũng trở nên nặng trĩu. Anh muốn nhanh chóng giúp cô đeo lên, nhưng ngón tay lại đột nhiên trở nên vụng về một cách lạ thường, một chiếc móc dây chuyền nhỏ xíu mà mở đi mở lại mấy lần vẫn không thành công.
Phương Mặc chỉ có thể hơi cúi đầu xuống, để mắt mình gần móc dây chuyền hơn một chút…
“Phương Mặc, sao hôm nay cậu không đi…” Thẩm Việt từ bên ngoài trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào, mới nói được nửa câu thì dừng lại, từ góc độ của anh ta nhìn qua, chính là mặt Phương Mặc đang áp vào cổ Tô Khanh Mộng, giống như hai người yêu nhau đang làm thân mật âu yếm: “Cái đó... Tôi không có cố ý làm phiền đâu, hai người cứ tiếp tục…”
“Đợi…” Phương Mặc chưa kịp gọi anh ta lại thì Thẩm Việt đã nhanh chóng đóng cửa, lui ra khỏi phòng.
“Phụt ——” Tô Khanh Mộng lại một lần nữa bật cười, Phương Mặc không cần nhìn cô cũng có thể tưởng tượng ra sự tinh quái trong mắt cô, chiếc móc dây chuyền anh vừa mở được cũng vì cô lắc lư cơ thể mà rơi ra, anh bất lực nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Tay đàn anh vụng về quá à.” Cô nàng vô tình chế giễu, âm cuối còn kéo ra thật dài.
Tai Phương Mặc không tự chủ được đỏ lên, đến khi cài xong dây chuyền, sau lưng anh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, may mà giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như thường: “Được rồi, cô ở đây đợi tôi.”
“Được.” Có lẽ là trêu chọc đủ rồi, lúc này Tô Khanh Mộng tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn, giống như học sinh tiểu học vẫy tay với anh: “Anh đi đi, em ở đây đợi anh cùng về.”
Phương Mặc đi thẳng đến văn phòng của Thẩm Việt, Thẩm Việt thấy anh còn hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
“...” Phương Mặc im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Đừng có nói bậy, tôi và cô ấy chưa đi đến bước đó.”
“Bước nào a?” Thẩm Việt nháy mắt đầy ẩn ý.
Phương Mặc liếc xéo một cái, trước đây sao anh không phát hiện ra Thẩm Việt lại nhây như vậy nhỉ?
“Nhưng mà lão Phương này, cậu có bạn gái thực sự là khiến người ta bất ngờ quá đấy.” Thẩm Việt cảm thán, anh ta còn tưởng rằng Phương Mặc sẽ trở thành một ông vua cô đơn, không ngờ thằng nhóc này lại còn thoát ế sớm hơn cả anh ta, có hơi không khoa học rồi đó.
Nhưng Phương Mặc lại nghĩ đến lời Tô Khanh Mộng nói trước đó, câu đầu tiên cô nói khi gặp anh hôm nay chính là bảo anh đừng làm việc ở nhà hàng nữa. Có phải Lăng Uyên Bạch lại đưa ra chỉ thị mới gì cho cô không?
“Hôm nay tôi về sớm.”
“Hiểu rồi!” Thẩm Việt gật đầu cái rụp, giai nhân trong lòng, là đàn ông thì phải dũng cảm xông pha.
Phương Mặc cũng không nói với Thẩm Việt rằng anh và Tô Khanh Mộng chỉ là tình nhân hợp đồng, chuyện này chỉ có anh và Tô Khanh Mộng biết là được.
Tô Khanh Mộng vốn tưởng còn phải đợi đến sáng sớm như trước nhưng không ngờ Phương Mặc lại trở về nhanh như vậy.
Đối diện với đôi mắt mơ màng của cô, trái tim cứng rắn của Phương Mặc cũng mềm đi đôi chút: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”