Thẩm Hồng Mai định từ chối ý tốt kiểu “chồn chúc tết gà”, thì bị Yến Thư Hoa ngăn lại.
“Làm gì thế hả, tâm tư của bọn họ chẳng lẽ con không nhìn ra sao?”
“Đương nhiên con biết.”
Yến Thư Hoa thì thầm bên tai Thẩm Hồng Mai, “Nếu như bọn họ đã đến đây tìm chúng ta, sao không thuận nước đẩy thuyền, cứ đi theo xem bọn họ muốn làm trò gì, hơn nữa có xe miễn phí tại sao không ngồi chứ?”
Thẩm Hồng Mai nghe xong thì không phản đối, ngược lại bà giao hết cho con gái xử lý.
Yến Thư Hoa biết bản thân không thể quyết định được mọi chuyện, thế nên đã quỳ xuống nói lại với Tiêu Cẩm Sơ một lần.
“Sao, đi theo bọn họ không?”
Tiêu Cẩm Sơ liếc nhìn Yến Thư Hoa, tiện thể nhìn chiếc xe phía sau, vẻ mặt không thay đổi nói với Yến Thư Hoa: “Cô quen thuộc ở đây hơn, cô quyết định đi.”
Yến Thư Hoa gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này cũng biết phối hợp đấy chứ!
Cô đứng thẳng người lên, hắng giọng, "Nếu bí thư Hoàng đã đặc biệt cử người đến đón, vậy thì chúng tôi cũng rất cảm ơn, đúng lúc vị hôn phu của tôi đang cần một phương tiện đi lại thuận tiện."
“Nếu như vậy thì mời bên này.”
Chân chó bên cạnh Hứa Nhân lập tức tiến lên cầm hành lý cho bọn họ, khi lấy hành lý của Tiêu Cẩm Sơ, tay của anh giữ chặt hành lý, ánh mắt lạnh băng nhìn người đó.
“Ừm, tôi là muốn giúp anh xách hành lý ấy mà.”
Bàn tay to lớn đang giữ hành lý vẫn không buông ra, Yến Thư Hoa chú ý tới tình hình bên này, vội vàng tiến lên phía trước, “Vị đại ca này, cảm ơn anh nhiều , có điều vị hôn phu của tôi có thể tự cầm được.
Người đó liền buông tay.
“Cảm ơn.”
Yến Thư Hoa nghe Tiêu Cẩm Sơ nhẹ giọng nói, nếu không nghe kĩ cô còn tưởng là mình nghe nhầm cơ.
Xe chạy một mạch về đến nhà Yến Thư Hoa ở thôn Tiểu Oa, khi nhìn thấy đống cỏ dại trên hàng rào trước cửa, vậy mà lại có một cảm giác thân thiết khó tả.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng xấu xí với cái bụng bự ở trước cửa, cảm giác thân thiết khi trở về nhà bỗng biến mất.
"Hoàng Đại Xuyên? Cậu đến đây làm gì vậy?" Sau khi xuống xe, sắc mặt Thẩm Hồng Mai vô cùng khó coi nhìn con chồn trước nhà.
Phía sau Hoàng Đại Xuyên là hai người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, mặc quần áo vải lanh thô, cánh tay của họ còn dày và to hơn cả đùi của Yến Thư Hoa, khí thế vô cùng dọa người.
Tiêu Cẩm Sơ đương nhiên nhìn thấy ba kẻ ác bá đứng trước nhà Yến Thư Hoa, anh lười biếng ngước mi, nhìn Tống Nham bên cạnh, quyết định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Tại sao tôi lại không thể đến đây hả? Bác Thẩm?”
Hoàng Đại Xuyên lưỡng lự nhìn người phụ nữ trước mặt, đây vẫn là Thẩm Hồng Mai mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt vàng vọt sao? Sao lại trẻ ra nhiều như vậy, nước da mịn màng trắng trẻo kia dùng làm gương soi cũng được luôn ấy chứ, đứng cùng với Yến Thư Hoa mới hơn hai mươi tuổi, sao lại giống như là chỉ lớn hơn vài tuổi thế này?
Yến Thư Hoa nhìn bộ dạng muốn chảy nước miếng của hoàng đại xuyên , mặc dù cô rất hài lòng với sự thay đổi trên người Thẩm Hồng Mai, nhưng cô sẽ không cho phép người khác nhìn mẹ mình bằng ánh mắt thô lỗ như vậy.
Nhặt một hòn đá lên, nhân lúc Hoàng Đại Xuyên không chú ý ném thẳng vào mắt hắn.
“A! Hay cho Yến Thư Hoa nhà cô, dám ném lão tử, cô là chê mạng mình dài quá à!”
Hoàng Đại Xuyên che bên mắt bị ném lại, đau đớn kêu lên, tiếng kêu giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy!
"Là anh không quy củ trước, nếu mà anh biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, anh có thể làm như vậy à? Nhắc mới nhớ, còn là con trai bí thư thôn cơ đấy, ai không biết còn tưởng là lưu manh du đãng từ nơi nào tới đấy!"
Yến Thư Hoa không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng, loại tiểu nhân hèn hạ này, thì không cần phải khách khí làm gì!
“Cô được lắm!”
Hoàng Đại Xuyên không chịu được bị sỉ nhục như vậy, đẩy hai gã cao to đen hôi ở phía sau lên, "Còn đần ra đấy làm gì? Còn không mau dạy cho cô ta một bài học!
Hai gã kia lập tức tiến lên trước, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn có vẻ khá đáng sợ, nhưng sau khi Tiêu Cẩm Sơ nhìn thấy lại lộ ra biểu cảm xem thường.
Yến Thư Hoa không sợ hãi, "Các anh đây là muốn đánh người à, được thôi, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm ở đây, để tôi xem anh làm mất mặt cha anh như thế nào!"
Vừa chớp mắt liền phát hiện phó bí thứ vừa rồi không bết đã chạy đi đâu rồi. Lái xe bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.
“Chậc, cùng một giuộc cả.”
"Ha ha, thế nào, bây giờ còn ai có thể làm chứng cho cô nào, ha ha ha!" Hoàng Đại Xuyên cười ngạo nghễ.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng cười khinh thường trào phúng, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ai, ra đây cho tôi!”
Yến Thư Hoa nhìn Hoàng Đại Xuyên tức nhảy dựng cả lên, lùi lại vài bước, để lộ ra tiêu cẩm sơ ở phía sau. "Thế nào, vị hôn phu của tôi đang ở đây, anh còn muốn làm gì tôi nào?"
Khi Hoàng Đại Xuyên nhìn thấy vị hôn phu của Yến Thư Hoa chính là người lần trước, suýt nữa đã sợ đến tè cả ra, sau đó khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn, lại điên cuồng cười.
"Haha, Yến Thư Hoa, não cô không bị úng nước chứ? Tôi vốn tưởng rằng cô vào thành phố đã leo lên được nhà quyền quý nào đó rồi, thì ra là tìm một kẻ tàn phế về.”
Ba người ghê tởm trước mặt đang cười, nhưng Yến Thư Hoa lại không tức giận, “Tôi muốn gả cho ai là tự do của tôi, Nói ra thì đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được vợ, chứng tỏ con gái trong thôn chúng tôi đều có mắt nhìn, đều biết rằng gả cho ai cũng không được gả cho người như anh đấy!”
Hoàng Đại Xuyên bị người ta chọc đúng chỗ đau, đẩy người đàn ông to cao lên phía trước, chỉ vào mấy người ở trước mặt, lớn tiếng nói, “Lên hết cho tao!”
Hai người đó sau khi nhận được mệnh lệnh liền xắn tay áo chuẩn bị tiến lên, Yến Thư Hoa không ngờ hai người này thật sự dám động thủ, còn tưởng rằng chỉ là hư trương thanh thế, phòng bị kéo theo Thẩm Hồng Mai trốn sau lưng Tiêu Cẩm Sơ.
“Này, anh nói xem bây giờ phải làm sao?”
Tiểu Kim Sơ buồn cười nhìn Yến Thư Hoa đang trốn ở phía sau, "Vừa rồi cô chửi người giỏi lắm cơ mà? Sao bây giờ không tiếp tục đi?"
“Sao mà tôi biết được mất kẻ này sẽ ra tay thật chứ!”
Yến Thư Hoa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, cố tình nói: "Này, anh sẽ không ngồi nhìn đám người này bắt nạt hai mẹ con tôi đấy chứ?”
“Sao cô lại ăn nói lớn mật như vậy hả?
"Aiya, còn không phải là vì có anh ở đây sao, nhanh lên, xử lý đám người này đi, có thế thì tôi mới tập trung chữa trị chân cho anh được, nếu không mấy kẻ này sẽ cứ đến đây gây chuyện đấy.”
Yến Thư Hoa căng thẳng nắm lấy vai anh, cô không biết tại sao mặc dù đôi chân của anh đã bị phế, nhưng từ chuyện xảy ra lần trước mà nói, Tiêu Cẩm Sơ luôn có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
Hai gã kia ngày càng đến gần, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, Tiêu Cẩm Sơ liếc nhìn Tống Nham bên cạnh một cái, tống nham lập tức đặt túi lớn túi nhỏ của mình xuống, đứng trước mặt mấy kẻ đó.
Yến Thư Hoa thấy Tống Nham rõ ràng gầy hơn nhiều so với hai gã kia, thầm lo lắng thay cho anh.
“Rốt cuộc có được không thế?”
Tiêu Cẩm Sơ không quay đầu lại mà nói: "Sao nào, cô nghi ngờ tôi à?"
"Không phải không phải!"
Yến Thư Hoa điên cuồng lắc đầu, có dự cảm tiếp theo chắc chắn sẽ có kịch hay!
____ ____ ____