Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 14: Rắc rối tìm đến

Sau một vòng xoa bóp, Yến Thư Hoa làm bộ tê mỏi vẫy vẫy tay, Tiêu Cẩm Sơ lập tức khẽ nhíu mày nhẹ nhàng nhéo tay yến thư hoa, lúc bị ánh mắt nghiền ngẫm của Yến Thư Hoa nhìn chằm chằm thì tức khắc như bị bỏng mà buông lỏng tay.

"Làm gì thế, Anh xoa bóp cho tôi đang thoải mái mà, sao không tiếp tục nữa đi?" yến thư hoa nhìn vẻ mặt xấu hổ của người đàn ông, biết anh nhất định là nghĩ đến chuyện ngày hôm đó.

“Tôi.......”

Ngay khi Tiêu Cẩm Sơ đang định giải thích, Thẩm Hồng Mai và Tống Nham ngồi đối diện liền chú ý tới, nhìn hai người tay lớn nắm tay nhỏ thì vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Tống Nham, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ như muốn rơi ra ngoài vậy.

“Hai đứa thế này là? Thế này có phải quá nhanh rồi không?” Thẩm Hồng Mai dùng ánh mắt quở trách nhìn Yến Thư Hoa.

Yến Thư Hoa đang định giải thích thì bị Tiêu Cẩm Sơ nhéo nhéo, cô quay đầu lại thì liền thấy khuôn mặt cười như không cười của anh.

“Bác gái, tình cảm của bọn cháu đương nhiên là tiến triển nhanh rồi ạ.”

Thẩm Hồng Mai không thể tin nổi mà nhìn sang con gái mình, sau khi thấy Yến Thư Hoa nhún vai mặc nhận, thì cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Nhưng Tống Nham thì lại vô cùng kinh ngạc nhìn trưởng quan của mình, cảm thấy quá trình phát triển của mấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được. Đây còn là vị trưởng quan một thân chính trực, đến ngay cả tay của con gái cũng chưa từng nắm qua đây sao?

Đoàn tàu chạy băng băng, những người trong toa ngừng nói chuyện, yến thư hoa ngáp dài một cái, cuộc trò chuyện vừa rồi với tiêu cẩm sơ khiến cô mệt mỏi cả về tinh thần và thể xác, cơn buồn ngủ ập đến, đầu cô gật gù như gà mổ thóc.

Tiêu Cẩm Sơ nhìn thấy đầu người bên cạnh gục qua gục lại, anh đưa tay đỡ đầu cô tựa vào vai mình, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Hồng Mai không nói tiếng nào âm thầm ngồi nhìn tất cả, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp khó tả.

..........

Tiêu gia ở Nhạn Thành, mẹ Tiêu vừa xuống xe đã nhìn thấy quản gia vội vàng bước tới, trông dáng vẻ rất lo lắng.

Mẹ Tiêu cau mày, chẳng lẽ ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

"Làm sao vậy, hấp ta hấp tấp như vậy, ở nhà có khách đến sao?"

"Ai ya, phu nhân, tôi không biết nên nói thế nào với bà nữa, người đó đến rồi!”

Mẹ Tiêu còn muốn hỏi người đó là ai, thì khóe mắt đã nhìn thấy một bóng người cao lớn chậm rãi bước tới, hơi nheo mắt lại, sau khi nhìn rõ người đó, sắc mặt bà trở nên vô cùng khó coi.

“Là cậu?”

Tiêu Ngạn Mẫn nhìn thấy mẹ Tiêu kinh ngạc, trong lòng dâng lên một trận khoái chí.

"Đúng vậy, là con, con trở về rồi."

Người tới không ai khác chính là Tiêu Ngạn Mẫn, con trai thứ hai của Tiêu gia.

“Sao cậu lại về đây?”

Mẹ Tiêu không hề vui vẻ nói ra câu này, Tiêu Ngạn Mẫn nghe nhưng không trả lời.

“Chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”

Nói xong, Tiêu Ngạn Mẫn muốn tiến lên đỡ mẹ Tiêu, mẹ Tiêu đương nhiên là từ chối, lạnh mặt quay đi.

Tiêu Ngạn Mẫn nhìn mẹ Tiêu đi lên phía trước, liền thu hồi nụ cười đạo đức giả trên mặt, nhìn thấy quản gia lớn tuổi đang khom lưng, chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, càng cúi thấp hơn.

“Chú ý chút đi.”

Sau khi bỏ lại một câu này, Tiêu Ngạn Mẫn cũng đi vào trong.

Mẹ Tiêu vừa mở cửa liền phát hiện trong nhà còn có người khác, Yến Chấn Hoa đưa hai mẹ con Lưu Thúy Mạn đến thăm. Ngược lại là Yến Chân Hoa khi nhìn thấy mẹ tiêu, ánh mắt liền trở nên nhiệt tình.

“Ai yo, bà thông gia về rồi.”

“Tôi không phải thông gia của ông, người cần liên hôn với nhà ông cũng không phải là con trai tôi.”

Mẹ Tiêu lạnh lùng nói, không hề cho thị trưởng chút mặt mũi nào.

“Chi Thư bà nói gì vậy!”

Đồng chí Tiêu, cũng chính là cha Tiêu, rất uy nghiêm nói.

"Làm sao, chẳng lẽ tôi nói sai à?" Mẹ Tiêu cũng không chịu thua mà đáp trả, ánh mắt lạnh lùng quét qua Yến Tình Tuyết.

Yến tình tuyết lập tức sợ hãi trốn sau lưng lưu thúy mạn, co rúm người lại, nếu không có nhiều cặp mắt đang theo dõi, mẹ Tiêu thực sự muốn cầm roi đánh đứa con gái đã khiến cho đôi chân của con trai mình không thể cử động được một trận cho bõ tức!

“Tiêu phu nhân, không biết tại sao bà lại nhìn con gái tôi như vậy?”

Yến Chấn Hoa chú ý tới ánh mắt không có thiện ý của mẹ Tiêu, hoài nghi hỏi lại, đồng thời còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, ý bảo ông ta hãy quản người của mình.

“Đúng thế, Chi Thư, bà nhìn người khác như vậy quá bất lịch sự!

Đôi mắt lạnh lùng của mẹ Tiêu như một lưỡi dao băng quét qua mọi người.

"Sao tôi lại nhìn cô như vậy, trong lòng cô rõ nhất, làm nhiều việc xấu, tự nhiên sẽ sợ ánh mắt của người khác."

Nói xong, mẹ Tiêu cũng lười để ý mấy người này, đi lên tầng hai.

“Đúng thật là, ngại quá, để mọi người chê cười rồi, có thể bác ấy vẫn chưa thể chấp nhận được.”

Tiêu Ngạn Mẫn bước vào, mang theo ý cười xin lỗi, nhẹ nhàng nói, rơi vào trong mắt Yến Chấn Hoa, đương nhiên là chiếm được không ít hảo cảm.

Một nhị thiếu gia được giáo dục tốt như vậy so với người anh cả mặt lạnh trước đó thì tốt hơn nhiều.

Yến Chấn Hoa trong lòng đang lên kế hoạch, dường như rất hài lòng với người con rể tương lai này.

"Thị trưởng Yến, thật xin lỗi, khiến ông chê cười rồi."

"Haha, anh Tiêu nói gì vậy, tình cảm giữa hai gia đình chúng ta có thể bị lung lay bởi những chuyện nhỏ nhặt thế này sao?"

Yến Tình Tuyết giả vờ ngượng ngùng, trốn sau lưng mẹ, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn Tiêu Ngạn Mẫn.

Lưu Thúy Mạn chú ý đến sự tương tác giữa hai người, ý cười trên mặt không hề giảm đi, nghĩ rằng việc con gái mình gả vào hào môn là điều chắc như đinh đóng cột.

Bốn người ai cũng có tâm tư riêng, trên môi nở nụ cười đặt cuộc hôn nhân lên bàn đàm phán, mà giờ khắc này Yến Thư Hoa ở thông Tiểu Oa đều không biết gì cả.

Sau khi tàu đến ga, Yến Thư Hoa vươn vai lấy hành lý của mình, vốn là có lòng tốt muốn xách hành lý cho Tiêu Cẩm Sơ, nhưng lại bị một câu nói của người đàn ông ngăn cản.

“Tôi có thể tự mình cầm.”

Tiêu Cẩm Sơ không nói thêm câu nào lấy từ trong lòng Yến Thư Hoa đặt lên đùi mình, tự đẩy xe lăn về phía trước.

Yến Thư Hoa nhướng mày nói: “A, cái người này, thế mà coi trọng thể diện như vậy.”

Nhưng cô có thể hiểu được lòng tự tôn của người đàn ông, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi bốn người xuống xe, Thẩm Hồng Mai vốn muốn nhờ một chiếc xe chở hàng qua đường đưa họ về, nhưng không ngờ vừa xuống xe đã nhìn thấy “người quen”.

“Phó thư ký Hứa, sao cậu lại rảnh rỗi đến đây?"

Thẩm Hồng Mai liếc mắt liền nhận ra dẫn đầu chính là chó săn bên cạnh Hoàng Hải Giang, mỉm cười nịnh nọt nhìn bọn họ.

Hứa Nhân nhìn bốn người, xoa xoa tay, mỉm cười nịnh nọt, "Nghe nói lúc mọi người từ thành phố trở về, bí thư bảo tôi đến đón, dù sao thì giao tình của chúng ta cũng tốt như vậy mà.”

“Ồ, giao tình tốt? Mở mắt ra đi, cái thói quen trợn mắt nói dối này của cậu đúng là vẫn như cũ. "Thẩm Hồng Mai nhanh mồm nhanh miệng.

Sắc mặt Từ Nhân cứng đờ vài giây, nhưng sau đó vẫn tiếp tục mỉm cười, chỉ vào chiếc xe phía sau: “Bí thư Hoàng rất quan tâm đến mọi người biết hôm nay mọi người về, cố ý phái tôi lái xe đến đón mọi người đấy.”

____ ____ ____