Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bạch Cao Hưng kinh ngạc liếc nhìn Lê Phổ, không nghĩ tới trong một cái giới liền biến mất một ngày thì sẽ mất đi một ngày nổi tiếng, thế mà ổng lại có thể đứng trong top ba hot search lâu như vậy? Cái này không phải do công ty mua thuỷ quân* đi làm chứ?
*thủy quân (水軍): Fans giả, được bỏ tiền ra thuê để tăng cường độ nổi tiếng (giả) trên mạng, thường thông qua các bình luận, lượt thích, và các hoạt động khác trên mạng xã hội
Nhưng cậu không thể hỏi câu này được, nên chỉ có thể thầm đoán bừa mà thôi.
Khẽ nhấp chuột, rõ ràng Lê Phổ không định đọc mấy thứ này, ba cái tin hot này chỉ xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Cao Hưng chỉ hai giây rồi biến mất, thay vào đó là một số tin tức xã hội.
...Thật nhàm chán.
Bạch Cao Hưng nhìn thoáng qua mấy cái, phát hiện đây đều là tin tức hàng ngày với mấy tin tức không quan trọng, cùng lắm chúng giúp cậu hiểu thế giới không khác thế giới của cậu lắm, ít nhất nhận thức không khác nhau.
“Xem cái khác.” Bạch Cao Hưng lại nhảy lên vai Lê Phổ, quắp chặt hai móng vuốt quơ quơ, đôi mắt tròn xoe liền chớp chớp vài cái: "Xem cái khác.”
Lê Phổ hơi cúi người ra trước, giọng nói mang theo ý cười: "Muốn xem cái gì?”
Sao mà cậu biết được chớ!
Bạch Cao Hưng không ngờ Lê Phổ lại làm ra cái hoạt động vô trách nhiệm như vậy, còn dám để một con vẹt chọn trang để xem thì quá bình thường, hơn nữa nếu cậu kìm không được mà gõ chữ thì... sẽ hù chết ổng mất.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Bạch Cao Hưng vẫn giả vờ bấm bấm một phen.
Ánh sáng của laptop liên tục nhấp nháy, Alt + Tab và Win + R liên tục bị chuyển qua chuyển lại, thậm chí còn suýt nữa cậu đã đạp trúng nút tắt máy.
Sau khi đổi qua đổi lại giữa mấy phím tắt, Bạch Cao Hưng cuối cùng vẫn giả vờ vô tình nhấp chuột trúng phần mình muốn xem.
Hot search về Lê Phổ.
Sau khi bấm vào, Bạch Cao Hưng liền cẩn thận quan sát biểu tình của Lê Phổ, tránh để phát sinh sự cố PTSD* nào.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD)
Theo quy luật, người càng nổi tiếng trong làng giải trí thì càng dễ bị gắn bởi mấy cái tag rất kì lạ.
Kết quả không ngờ tới, Lê Phổ không có biểu hiện tỏ ra mình phản đối, mà ngược lại trong mắt còn lộ ra một tia mới lạ.
Rõ ràng, ổng rất ít khi chú ý nhiều đến hot search về mình.
Bạch Cao Hưng có chút do dự, chẳng lẽ cậu đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho Lê Phổ? Hay là… do công ty ổng vốn cấm Lê Phổ xem mấy cái này, nếu vậy bây giờ ổng có bị tính là làm trái quy định của công ty không?
Dẫu sao, không có thể tưởng được một con vẹt lại đi xem tin tức giải trí chứ?
Đúng như Bạch Cao Hưng nghĩ, Lê Phổ chưa từng đọc tin tức về mình, nhưng không phải vì công ty cấm cũng không phải do trạng thái tâm lý của anh không cho phép, mà do anh không quan tâm lắm.
Đối với một diễn viên, cứ để ý tới miệng lưỡi đánh giá của người ngoài không bằng tận dụng khoảng thời gian đó mà mài giũa tác phẩm của mình, vì thế dù là quyền quản lý tài khoản cá nhân, anh cũng không giữ.
Những tài khoản trên các nền tảng đều có thể tăng cường sự nổi tiếng, đó là cách có thể tăng độ nổi tiếng phổ biến nhất trong giới được công nhận bởi nhóm diễn viên trẻ hoặc thần tượng hiện nay.
Không phải anh không có, mà vì anh đã chuyển hết tất cả quyền quản lý chính của chúng cho quản lý của mình, rồi sau đó quên mất tiêu mấy cái tài khoản đó.
Anh nhớ rõ ... Đại Thụ hình như đã sao lưu mật khẩu cho anh trong nhật ký điện thoại nhỉ?
Suy nghĩ thoáng chốc trôi qua, Lê Phổ lại nhìn vào máy tính.
Bạch Cao Hưng đang xem rất nghiêm túc.
Vừa cái hot search đầu tiên liền biết giới giải trí nóng tới mức nào, trong vô số lời cổ vũ khen ngợi, vẫn xuất hiện vài câu mỉa mai đặc biệt bắt mắt, khiến người đọc lập tức bốc hỏa.
“Đại Bạch, làm sao vậy?”
Lê Phổ chú ý thấy bé vẹt nhà mình vừa rồi vẫn ổn, thì lông lại đột nhiên nổ tung, xù thành một quả bóng lông. Anh dùng lòng bàn tay xoa xoa an ủi nhóc một chút, rồi lại lên điện thoại tra: “vẹt đột nhiên xù lông thì phải làm sao.”
Bạch Cao Hưng nhận ra Lê Phổ hình như không có phản ứng gì đặc biệt, bèn thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện lắc lắc đầu, làm những chiếc lông đang xù lên liền ngoan ngoãn rũ xuống.
Lê Phổ nhìn qua cái hot search thứ hai, lần này là ảnh chụp màn hình.
Hình ảnh phóng to nhìn rất rõ ràng, tiêu đề là một đoạn văn nhỏ do biên tập viên viết: ‘Từ sau khi bộ phim gần đây vừa quay xong, thì Lê ảnh đế đã biến mất gần hai tuần. Những người hâm mộ của anh đều không ngồi yên được nữa.’
Ngay sau đó là phần bình luận sôi nổi hiện ra trong tầm mắt Bạch Cao Hưng.
[Đáng giận! Tại sao anh lại không phát dù chỉ một tin tức chứ! Chụp ảnh tự sướиɠ! Livestream! Hay lên mạng đăng một câu thôi cũng được!]
[A, tui ngồi xổm ở đây lâu lắm lắm lắm rồi á, lần cuối anh ấy xuất hiện đã là ba tháng trước, mà đó là do đoàn phim tag* đấy.]
*Nhắc tới, giống như dùng phở-bò á, bạn nhắc tới người nào, thì @nickname của người ta vào á, xong nó sẽ thông báo cho người ta luôn.
[Hu hu hu hu hu hu, Lê tiên sinh đúng là quái nhân giới giải trí, hoài nghi anh ấy là người duy nhất trong vòng không lên mạng trong kỳ nghỉ, hay là anh ấy căn bản không biết cách dùng?]
[Cầu trời! Nếu Lê Phổ phát sóng trực tiếp, mị sẽ trồng cây chuối ăn bàn phím! Không phải nói có vài nền tảng mời anh ấy hợp tác riêng sao? Tất cả đều là tin giả đúng không?]
[Bộ anh ấy không thương nhóm người hâm mộ của mình sao!? Nhà khác: Mãn Hán toàn tịch*! Nhà ta: Cơm cháy.]
*tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
[Mấy nền tảng đó đều không được rồi, trời lạnh rồi, ngay cả Lê Phổ cũng không mời được, hay mấy người muốn phá sản hết?( thâm trầm.jpg )]*
*không thấy meme đó đâu, nên tui dùng cái này:Cái lần này, ờm.., thân thiện hơn hot search đầu tiên rất nhiều, những thông tin trong đó đủ cho thấy Lê Phổ không thích xuất hiện trước công chúng đến mức nào.
Bạch Cao Hưng liếc nhìn Lê Phổ một cách khó tả, nếu coi đây là hunger marketing* thì e rằng người hâm mộ của anh đã chết đói từ lâu rồi.
*Tiếp thị khan hiếm (hay "hunger marketing") là một chiến lược tiếp thị tạo ra cảm giác thiếu hụt hoặc khan hiếm về sản phẩm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhu cầu mua sắm của khách hàng.
Bấy giờ, vẻ mặt Lê Phổ trông khá bình thường, không hề có sự “đồng cảm” mà trong hình đề cập đến, cũng không có “cảm giác tội lỗi” của một minh tinh, anh bày ra một vẻ mặt trầm tư rồi tiếp tục kéo trang xuống.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại để trên bàn đột nhiên reo lên, ID người gọi ghi là Đại Thụ.
Lê Phổ ngừng một chút rồi mới nhấc điện thoại lên, vừa đi đến góc phòng khách vừa trả lời, khi nghe đầu dây bên kia truyền đến:
“Anh Lê, hôm nay anh xem hot search chưa?” Anh liền vô thức nhìn Đại Bạch đang ngồi xổm trên máy tính.
Sau đó lạnh lùng phun ra một từ: “Không.”