Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Nhưng đáng tiếc, hai ngày tiếp theo trời đều mưa, kế hoạch ra ngoài chơi đã bị gạch bỏ.
Mà cái ý định ‘Tìm cách xuyên về ở bên ngoài’ trước đây cũng bị cậu gạch bỏ. Bởi sau khi nhìn thấy thế giới vô cùng rộng lớn, lúc cậu đang đậu tán cây, Bạch Cao Hưng đã nhận ra suy nghĩ của mình trẻ con như nào.
Trong tình huống không có manh mối nào, dù cậu quyết định bay khỏi Lê Phổ, thì cậu cũng chẳng biết nên đi đâu để tìm.
Cậu nên ở lại nơi này.
Cuộc sống bị nhốt nhà cũng không quá khó chịu, không biết do cậu đã quen hay không, Bạch Cao Hưng đã không còn thấy cách sống bình bình, nhàm chán như này cũng…
... Cũng “ổn”.
Rốt cuộc, có lẽ do ngột ngạt, mà Lê Phổ lại nhịn không được mà lại bắt đầu tự bế* nữa.
*Tự bế: tự cô lập.
Bạch Cao Hưng dùng chân kéo chén thức ăn xuống, sau khi thấy vẫn còn đủ đồ ăn bên trong, cậu bèn chui ra khỏi l*иg, vỗ cánh bay ra sau anh chàng trên ghế sô pha.
Khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi trước đây cứ như là một ảo ảnh. Hôm nay Lê Phổ lại ngồi ở góc sô pha đó, ánh mắt như đang nhìn mưa với bóng cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, nhưng thật ra trong đôi mắt ấy lại là sự trống rỗng và vô cảm, tầm mắt cứ lửng lơ trong hư không.
Bên ngoài trời đang mưa to, nước mưa tát liên tục vào mặt kính tạo nên âm thanh khó chịu.
Thời tiết quá âm u khiến căn phòng lại thêm u tối, cũng làm sườn mặt trong bóng tối của Lê Phổ trông có chút u buồn.
Trạng thái tâm lý của ổng trông đáng lo quá.
Bạch Cao Hưng nhấp nhấp mỏ, thôi quên đi, cậu cũng quen rồi.
Vẫn nên an ủi ổng một chút.
Nghĩ vậy, Bạch Cao Hưng bèn mổ mổ một bên tai anh chàng một chút, sau khi thu hút được sự chú ý của anh, cậu liền nhảy lên ghế sô pha, ngậm lấy chiếc điều khiển TV bị vứt trong góc, bấm nút mở.
“Chào các vị khán giả, hôm nay tôi mang cho các vị những tin tức thời tiết mới nhất, hôm nay sẽ là... ”
Bỗng xuất hiện âm thanh của TV khiến căn phòng tịch nịnh có thêm tí nhộn nhịp. Mới đầu, Lê Phổ hơi sững sờ rồi anh mới cúi đầu nhìn cái bánh bao trắng lớn đang vụng về an ủi anh.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa, rồi trên kinh nghiệm mà đổi qua kênh yêu thích của nhóc.
Thế giới động vật.
Bạch Cao Hưng hài lòng giấu móng vuốt vào bộ lông xù, tập trung tinh thần xem TV, đúng là không uổng công lúc trước cậu cắn chặt tay áo Lê Phổ liên tục kêu gào “Đừng xem phim hoạt hình” N lần, thì mới tìm được một kênh có chương trình đủ dài mà không quá nhàm chán.
Tình cờ trên TV đang chiếu phóng sự sinh tồn của mấy con vẹt lớn trong rừng mưa nhiệt đới, còn phổ cập khoa học về vài loài nổi tiếng trên thế giới, rất đáng để nghe.
Khác với Bạch Cao Hưng nhanh chìm đắm vào thế giới trong TV, Lê Phổ lại nhìn bé thú cưng mới nhà mình một hồi, càng lúc càng chắc chắn mình vừa được nhóc này an ủi.
Đó là một cảm giác rất mới lạ mà anh không thể cảm nhận được từ mấy con cá trong bể.
Sau khi Đại Bạch về nhà anh, thời gian thích ứng với môi trường mới ngắn hơn anh dự đoán, về sau thì lại càng thân thiết với anh hơn. Dù thi thoảng nhóc đó lại trở nên bồn chồn, lo lắng, nhưng có lẽ đó chỉ là do nhóc lâm vào trạng thái “trầm cảm” thôi, dù vậy nhóc ấy vẫn thường biểu hiện rõ độ thông minh cao hẳn hơn so với đồng loại.
Lê Phổ lại nhớ tới lúc bị cắt ngang luồng suy nghĩ khi đang ngồi trên sô pha, chắc đó là cách Đại Bạch thể hiện sự lo lắng cho anh, cũng do anh im lặng quá lâu.
Ừm, tình trạng của Đại Bạch dần trở nên tốt hơn rồi.
Lê Phổ duỗi tay vuốt vuốt mấy cọng lông trên đầu bé vẹt, lại nhìn bộ ngực của nhóc sắp được lông tơ che lấp hết, trong lòng liền có chút yên tâm.
Lúc sau, anh kéo ngăn tủ dưới bàn cà phê, đem cái laptop đã lâu không dùng ra, bật nguồn máy rồi lại cầm cốc đi vào bếp.
Mùi cà phê trong không khí càng lúc càng nồng hơn, cà phê được nấu nãy giờ vừa tới*, đợi tí nữa dùng khi đọc kịch bản cũng coi như chuyện để gϊếŧ thời gian không tồi.
*Vừa tới: đạt được mức độ đủ, ngon nhất
Có lẽ vì ngày mưa khiến người ta cảm lười biếng, nên cả người Lê Phổ cứ chậm chạp hơn ngày thường. Cho nên anh không hề để ý, sau khi anh vừa quay người đi, Bạch Cao Hưng vốn đang xem TV nhanh chóng bay tới trước laptop của, trên mặt bé chim dễ thương lộ ra biểu tình trầm tư của riêng con người.
Bạch Cao Hưng vẫn còn nhớ rõ hành động liều lĩnh của mình khi vừa mới đến, cậu đã tra tư liệu trực tiếp trên laptop này… Nhưng cũng may là ngày thường Lê Phổ rất ít dùng laptop, hoặc nói đúng hơn là không có thói quen xem lịch sử web, nếu không cậu chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Dù về sau cậu đã nhịn không được mà tự thú mình là con người, dù là thất bại nhưng lịch sử web là những bằng chứng sắt vẫn tồn tại như cũ.
Hiện tại, cậu chỉ có một vấn đề… cậu có nên xóa chúng không?
Nói thật, từ sau khi tự thú thất bại, Bạch Cao Hưng liền có chút do dự về việc tiết lộ thân phận thật của mình.
Thứ nhất, với điều kiện thép cậu là một con vẹt, với kĩ năng trời cho trong ngôn ngữ của loài này, chúng khiến việc làm cho người khác tin cậu trở nên khó khăn gấp bội. Thứ hai, dù Lê Phổ biết thì đã làm sao? Chuyện đó chỉ tạo thêm áp lực cho anh mà thôi.
Huống hồ... Vẫn là câu nói kia, liệu đang sinh hoạt bình thường bỗng xuyên về thì sao? Nếu nói ra chỉ làm ổng ngạc nhiên vô ích, lỡ mà để lại di chứng thì toang.
Ầy cậu vẫn còn hấp tấp lắm.
Bạch Cao Hưng buồn rầu dùng móng vuốt gãi đầu, nhưng cơ thể lại lưu loát đưa ra quyết định.
Cậu dùng móng vuốt điều khiển con trỏ chuyển động, bấm vào lịch sử web rồi xóa từng trang mà cậu đã tìm vài ngày trước.
Những động tác này vẹt có chút khó khăn, nhưng sự căng thẳng khi phải chạy đua với thời gian đã càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng của cậu, Bạch Cao Hưng đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ xóa lịch sử đầy vĩ đại.
Trước một giây khi Lê Phổ mang cà phê ra.
Khi Lê Phổ nhìn thấy bé vẹt đang đi qua đi lại trên bàn phím laptop, anh tưởng nó bị ánh sáng của laptop thu hút, đặt chiếc cốc lên bàn, anh ngồi xuống và click mở tập tin chứa kịch bản và chậm rãi đọc.
Bạch Cao Hưng ở một bên nhìn chằm chằm một hồi, thì lại quay đầu xem TV.
Cậu không thể hiểu, mỗi ngày đều không ngủ được mà ổng vẫn uống cà phê nữa à.
Bấy giờ, Lê Phổ đang chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, những ngón tay dài trắng nõn gập lại, nắm chặt lấy quai cốc.
Bộ dáng anh vừa uống cà phê vừa nhìn vào laptop trông rất giống một doanh nhân thành đạt, nếu không có bộ đồ ngủ giản dị này thì trông anh càng giống nhân viên mặc áo sơ mi trắng đang làm việc trong quán cà phê ven đường.
Gần một giờ trôi qua, Bạch Cao Hưng cố gắng chống lại hai mí mắt đang đánh nhau, lại nhìn tiến độ của Lê Phổ.
Kịch bản vừa mới chú thích được năm trang.
Cậu quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vẫn còn là một mảnh âm u, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi.
Chẳng lẽ người này thực sự muốn đọc kịch bản hết một ngày à?
Bạch Cao Hưng chỉ nghĩ đến đó liền cảm thấy hoảng hốt, mang ý định ngăn cản anh lại, cậu nhanh chóng nhảy vụt lên laptop. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao kỹ năng khống chế móng vuốt của mình, laptop vừa nhẹ vừa mỏng lại còn trơn, một móc vuốt móc không tốt, cậu liền ngã ngửa ra xa còn đá trúng con chuột mấy lần.
“Này... Không... Chờ...”
Sau một lúc giãy giụa, Bạch Cao Hưng vẫn bất lực ngã xuống bàn phím, dang rộng đôi cánh và thở hồng hộc.
Trong mắt Lê Phổ lại là nhóc thú cưng đang muốn thu hút chú ý của anh.
Anh nhẹ nhàng lật bé vẹt màu trắng lớn lại, vuốt ve nhúm lông rũ xuống trên đầu nhóc.
Nhìn thấy ánh cười trong mắt anh chàng trên đỉnh đầu, Bạch Cao Hưng lại vô thức cảm thấy mất mặt, hừ một cái liền quay đầu đi.
Mà lúc quay đầu, cậu nhìn thấy được màn hình vốn là kịch bản, sau khi bị cậu đạp phá giờ lại không thấy đâu, thay vào đó là tab đang chiếu một loạt dòng tên của bảng hot search.
Trong ngày hôm nay, tươi mới, nóng hổi.
Ôi bao lâu rồi mình không tiếp xúc với Internet nhỉ? Bạch Cao Hưng lấy lại tinh thần, thì lực chú ý lập tức bị dời đi.
# phim mới của Lê ảnh đế #
# khu bình luận trên Weibo Lê Phổ than khóc #
# bình chọn nữ diễn viên trẻ của thời đại mới#
Nhìn sơ qua, 2 trong 3 hot search đầu tiên đều liên quan đến Lê Phổ.
* Chỗ này tui rất muốn ghi là chạy deadline nhưng vậy thì sẽ trừ điểm hình ảnh của anh Lê lắm, với nếu ghi vậy sẽ bị coi là dịch sai mất hiu hu.