Khương Tụng mở ra bảng thông tin cá nhân của mình.
[Người chơi: Khương Tụng]
[Giới tính: Nữ]
[Độ tuổi: 24]
[Trò chơi đã hoàn thành: 1]
[Tích phân: 300]
[Số người online: 126891023]
Số người online ít đi hơn hẳn 20 triệu người, có phải họ đều là những người chơi thất bại trong trò chơi?Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu trò chơi thất bại? Lẽ nào họ thực sự sẽ chết?
Lúc này, Khương Tụng lại phát hiện ra ngoài cột thông tin cá nhân và thương thành thì trên màn hình ánh sáng còn có một cột mới tên là "Thế giới".
Nó giống như một diễn đàn.
[Bí đao thích ăn lợn rừng: Emmmm, đây là nơi nào vậy? Có ai nhìn thấy những gì tôi đang nói không?]
[Hoan lạc đa đa: Ối trời! Thật sự có người? Mọi người có phải là con người không? Đây là đâu vậy?]
[Trò chơi sinh tồn (Chứng nhận chính thức): Chào mừng tất cả người chơi, chúc mừng các bạn đã hoàn thành vòng thử thách đầu tiên của trò chơi. Điều cần biết trong trò chơi đó là: Cái chết ở trong trò chơi là cái chết thực sự. Mong người chơi hãy trân trọng mạng sống của mình. Trò chơi này được tài trợ bởi các đối tác chính thức là xe buýt thời gian và thương thành Lí Đức Nhĩ.]
[Xe buýt thời gian (Chính thức): Xin chào tất cả người chơi, chào mừng các bạn sử dụng xe buýt thời gian để tham gia trò chơi, chúng tôi sẽ cung cấp cho các bạn một môi trường thoải mái hơn để tham gia trò chơi.]
[Thương thành Lí Đức Nhĩ (Chính thức): Xin chào tất cả người chơi, trong trò chơi đầy rẫy các nguy hiểm, đạo cụ cứu mạng là quan trọng nhất, hoan nghênh tất cả người chơi đến mua sắm.]
[Ma lạt ma lạt: M* nó nữa.…]
[Chó sủa cắn Lữ Động Tân: Chẳng lẽ tôi đã vào nhầm nhóm bán hàng đa cấp nào đó rồi ư? Tại sao lại quỷ dị đến vậy?]
[ Đậu Nhi: Tôi cảm thấy trò chơi này thật sự không đáng tin cậy, giống như một trò đùa. Nhưng tôi thật sự suýt chết trong trò chơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[Ma lạt thang nóng: Nhắc đến trò chơi thì các bạn có gặp phải xác sống ở vòng trước không?]
[Tinh tinh điểm đăng, chiếu sáng cửa nhà bạn: Là xác sống! Thật sự con m* nó quá đáng sợ rồi, chúng kêu ngao ngao đuổi chạy theo tôi.]
……………
Có rất nhiều cuộc thảo luận kịch liệt, mọi người đều đang thảo luận về trò chơi cảm giác mạnh kịch tính này. Sau khi gặp được những người có tình cảnh giống bạn thì chắc chắn bạn sẽ có du͙© vọиɠ được giãi bày với họ và Khương Tụng cũng không ngoại lệ.
Cô bấm vào ô nhập văn bản và một cửa sổ nhảy ra.
[Xin vui lòng nhập nickname của bạn.]
Khương Tụng suy nghĩ một chút rồi viết "Người phụ nữ đó tên là Tiểu Mỹ"
[Người phụ nữ đó tên là Tiểu Mỹ: Xin chào mọi người, tôi đến từ thành phố Lâm Phong, tỉnh Sơn Bắc. Các bạn đã tiến vào trò chơi bằng cách nào vậy? Tôi là bởi vì ngủ quên trên xe buýt khi đi làm về, lúc thức dậy thì đã tiến vào trò chơi rồi.]
Rất nhanh liền có người trả lời.
[Lão tài xế hãy đưa tôi đi cùng: Ôi mẹ ơi, đồng hương! Tôi cũng đến từ thành phố Lâm Phong. 】
Ngay sau đó, người có nickname là lão tài xế này đã gửi lời mời kết bạn tới Khương Tụng.
[Lão tài xế: Chào đồng hương, tôi tên là Lương Như Khanh.]
[Tiểu Mỹ: Xin chào, tôi là Khương Công Hiệt. 】
[Lão tài xế: .…thật đặc biệt.]
[Tiểu Mỹ: Lương đại ca, anh vào trò chơi bằng cách nào vậy?]
[Lão tài xế: Anh cũng không biết nữa, anh thành thật với chú là lúc đó anh đang thì đi vệ sinh ở nhà, chỉ dùng sức rặn một phát, sau đó chớp mắt một cái thì đã xuất hiện ở trên chiếc xe buýt này rồi.]
[Tiểu Mỹ: Như vậy à, đại ca anh cũng thật đặc biệt...]
Người đối diện gãi gãi đầu, tựa hồ có chút xấu hổ.
[Lão tài xế: Về chuyện này, anh thật sự xấu hổ khi nhắc về điều này ở bên ngoài, anh chỉ nói với chú thôi, ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết đâu đấy.]
Khương Tụng: Cô cũng không có cái sở thích này.
Hai người trò chuyện về một số nội dung trong trò chơi, nhưng bọn họ mới bước vào trò chơi nên thông tin thu được cũng khá giống nhau, không có gì đặc biệt. Sau đó bọn họ tạm biệt nhau và offline.
Sau khi Khương Tụng đóng hộp thoại, cô lập tức tìm kiếm các đạo cụ có liên quan đến việc hồi sinh ở trong thương thành. Cô vẫn chưa quên luật chơi vừa rồi mà trò chơi đã nói. Nếu trò chơi thất bại thì sẽ chết, dù sao thì cô cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể sống sót trong mọi trò chơi.
Khương Tụng tìm kiếm rất kỹ và thật sự tìm được cho mình một đạo cụ với giá cả cũng không đắt như cô tưởng tượng, nó chỉ cần 500 tích phân.
Khương Tụng ở trong lòng ngay lập tức tự tát vào mặt mình sau khi nảy ra ý nghĩ này. Cô chắc chắn là phiêu quá rồi. Người chỉ có 300 tích phân là cô vậy mà thực sự cảm thấy 500 tích phân không hề đắt một tí nào.
Nhưng khách quan mà nói một tính mạng 500 tích phân nếu đặt lên để so sánh thì không phải là đắt. Chỉ cần hoàn thành liên tiếp hai trận trò chơi thì có thể đạt được 600 tích phân và có được cơ hội hồi sinh một lần.
Trong lòng Khương Tụng vẫn còn lo lắng, nếu tích phân đủ nhiều thì cô nhất định sẽ mua thêm vài cái đạo cụ hồi sinh. Nhưng mà, nếu như có nhiều tích phân như vậy thì có lẽ sẽ không cần đến đạo cụ hồi sinh rồi.
Khi Khương Tụng còn đang lo lắng thì cô nhìn thấy dấu "1" màu đỏ ở góc trên bên phải thẻ bài của mình, một bản ghi chép chưa đọc.
[Bản ghi chép lịch sử sử dụng trò chơi 1]
Khương Tụng tò mò mở ra.
[Chủ thẻ bài: Khương Tụng]
[Tên trò chơi: Ngày tận thế ở Kyoto]
[Dùng lực hấp dẫn với đối tượng: NPC Thẩm Thính Tứ]
[Giá trị hấp dẫn: 11]
Khương Tụng nhìn vào bản ghi chép này và bắt đầu suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong trò chơi. Để cô gặp phải tên NPC này coi như cô đen đủi. May mắn thay là cô có thẻ bài, nếu không thì không biết bị hắn ta lừa thành cái dạng gì rồi, rõ ràng là còn đáng ghét hơn cả xác sống.
Tuy nhiên, giá trị hấp dẫn chỉ có 11? Cũng thấp quá đi thôi.
Thật may mắn là trò chơi đã kết thúc, Khương Tụng không cần tiếp tục vật lộn ở đó nữa. Cô lúc này có chút mệt mỏi, đã nhiều ngày phiêu bạt khắp nơi ở trong trò chơi, ngày đêm lo lắng bất an, sớm đã mệt chết rồi.
[Xe buýt thời gian cung cấp cho người chơi một không gian sống độc lập, xin mời người chơi nghỉ ngơi, trò chơi sẽ bắt đầu sau 48 giờ nữa.]
Khi giọng nói của nó vừa kết thúc thì Khương Tụng quay đầu lại và phát hiện ra hàng ghế phía sau xe buýt vậy mà đã biến thành một căn phòng kín. Cô bước vào bên trong thì thấy có một chiếc giường trông có vẻ mềm mại và thoải mái, còn có một phòng tắm riêng biệt, phải nói là thật sự chu đáo.
Khương Tụng nóng lòng nhảy thẳng lên giường, chiếc giường quả thực mềm mại như cô tưởng tượng, điều này cũng coi như là khoản bồi đắp rất lớn về tinh thần cho cô. Môi trường ở đây tốt hơn rất nhiều so với căn phòng trước đó mà cô đã thuê. Ở đây rất yên tĩnh, không chật chội, cũng không cần phải nghe tiếng vận động kịch liệt của đôi tình nhân và tiếng la hét của trẻ em phát ra từ phòng bên cạnh mỗi đêm.
Thật sự quá tuyệt vời!
Nhìn theo góc nhìn này thì trò chơi này cũng coi như có chút nhân tính.
Khương Tụng nghỉ ngơi trên xe buýt thời gian trong hai ngày, 48 giờ đã hết, âm thanh máy móc lại vang lên.
[Xe buýt thời gian nhắc nhở người chơi, xin vui lòng ngồi vào chỗ của bạn, điểm dừng tiếp theo sắp đến.]
Khương Tụng ngồi vào chỗ của mình, tốc độ xe buýt chạy càng lúc càng nhanh, ngoài cửa sổ vẫn là một vùng đen tối. Cô không có mua gì trong thương thành, hơn nữa “tu phục dịch” cô mua trong trò chơi lần trước cũng chưa dùng đến, ngoài ra cô còn có đạo cụ búp bê thế thân. Những thứ này khiến cô có thêm một chút tự tin, tích phân tạm thời sẽ không dùng đến.
[Xe buýt thời gian nhắc nhở người chơi rằng điểm đến đã tới, xin vui lòng xuống xe.]
[10, 9, 8, 7,…….]