Khương Tụng liếc nhìn bản đồ một chút rồi trả lại, yêu cầu Lâm Thanh Thanh xem vị trí cụ thể.
Về phần công viên Tây Giang, bọn cô đã nghe được radio phát sóng khi đi đến vùng ngoại ô phía Bắc.
[Tất cả mọi người ở Kyoto sau khi nghe được tin tức này xin đừng đi đến Công viên Tây Giang. Nơi trú ẩn ở đó là giả! là giả! Đây đều là những tin tức sai lệch được tung ra bởi những con xác sống thông minh đóng giả làm con người. Một khi bạn đến đó thì bạn sẽ không thể trở về được nữa, mọi người ngàn vạn lần đừng để bị lừa!]
Người nói rất lo lắng, tâm tình tuy khẩn trương nhưng mỗi câu nói đều rất trôi chảy và logic, hiển nhiên là hắn ta đã phát hiện ra bí mật của Công viên Tây Giang.
Hắn ta lặp lại tin tức này tận hai lần.
[Ai đã biết tin tức này thì không nên đến đó nữa và nhớ tận lực dùng hết khả năng của mình thông báo cho những người khác biết.]
Nói xong câu này thì không có tin tức gì nữa, Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh nhìn nhau, trong lòng đều rất sợ hãi.
Bên kia, Thẩm Thính Tứ ở trong hiệu thuốc mở mắt ra, bên ngoài hiệu thuốc có một con xác sống đang liều lĩnh húc vào những đồ vật dùng để chặn cửa, một tủ thuốc rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn.
Đám xác sống nghe thấy tiếng động đều tụ tập lại quanh đây, Thẩm Thính Tứ kéo cái chân bị thương của mình đứng dậy, xoa xoa cổ, lúc này đây trong lòng hắn cảm thấy bực bội khó tả, hắn nhìn về hướng ngoại ô phía Bắc nhếch khóe miệng, sau đó thản nhiên bẻ gãy cổ một con xác sống đang vồ về phía mình.
########
Đường đến vùng ngoại ô đúng như Khương Tụng tưởng tượng là không có quá nhiều xác sống, nhưng lại có rất nhiều ô tô và vẫn luôn tắc đường không thể tiến về phía trước, đặc biệt là khi đến gần vị trí hiển thị trên bản đồ.
"Sao lại có nhiều người đến như vậy?" Khương Tụng không khỏi cau mày, sau đó xuống xe.
Phía trước hoàn toàn bị tắc kẹt rồi, rất nhiều người đều xuống xe đi bộ về phía trước, Khương Tụng gọi Lâm Thanh Thanh rồi hai người đeo ba lô lên và đi theo những người phía trước.
Trong lòng Khương Tụng càng tin chắc rằng đây chính là nơi trú ẩn thực sự.
Đi được khoảng một cây số, bọn họ bị một dải băng cách ly màu vàng chặn lại. Khương Tụng đi tới nhìn một chút thì phát hiện đây là đợt chọn lọc thân phận đầu tiên.
Thanh âm tranh cãi truyền đến.
“M* nó, ông đây từ một nơi xa chạy tới đây cũng suýt chút nữa mất nửa cái mạng rồi thì lấy đâu ra vật tư? Mau cho tao vào trong, có biết bố tao là ai không?"
“Sao nào? Mẹ mày không nói với mày à?"
“M* kiếp..."
Trong lúc hỗn loạn, có hai người xông qua dải băng cách ly màu vàng, chạy vào trong với tốc độ cực nhanh, nhưng dù nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn súng đạn, máu từ trên ngực chảy xuống, hai bóng người cùng lúc ngã xuống đất.
Một phát súng trí mạng không chút do dự, điều này khiến người đàn ông vẫn đang tranh cãi với binh lính lập tức im lặng. Những người khác không có vật tư cũng lùi lại vài bước, chỉ còn lại Khương Tụng vẫn ở phía trước.
“Vật tư đâu?” Lính canh gác tay cầm súng, mặt bịt kín chỉ để lộ một đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Tụng.
"Cần bao nhiêu?" Khương Tụng hỏi.
“Một người 50 gam vàng."
“Có thể đổi thành thứ khác được không? Thuốc hay một thứ gì đó?"
Người đàn ông vốn đang thiếu kiên nhẫn bỗng nhiên nhìn cô: “Được, cô có bao nhiêu?”
Khương Tụng mở ba lô ra, trong đó đều là thuốc mà cô đã lấy từ hiệu thuốc, vẻ mặt người lính canh gác dịu đi rất nhiều: “Được rồi, cô có thể vào trong.”
"Còn có một người nữa." Khương Tụng chỉ vào Lâm Thanh Thanh.
“Số lượng thuốc này không đủ." Người đàn ông cau mày.
Khương Tụng cũng không vội để cho Lâm Thanh Thanh mở ra ba lô của mình, ngược lại nhe răng cười ngọt ngào: “Đại ca, anh thông cảm cho bọn em một
chút, thêm một thứ này nữa có được không?"
Khương Tụng nắm lấy tay Lâm Thanh Thanh, tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay cô ấy ra, “Anh thấy thế này có được không?"
Người đàn ông cầm vào tay ước lượng một chút, Lâm Thanh Thanh thì thầm vào tai Khương Tụng: "Bảo bối, chiếc vòng tay đó chỉ nặng 20 gam."
Khương Tụng vỗ nhẹ lên tay cô ấy ra hiệu không sao cả.
“Đại ca, anh thấy anh đã vất vả cả ngày ở đây rồi mà bọn em lại còn gây rắc rối cho anh, bọn em thực sự xin lỗi, nhưng đây là tất cả những gì mà bọn em có, không còn cách nào khác nữa.”
Khương Tụng bày ra vẻ mặt đáng thương, giọng nói lại ôn nhu, đại ca xua tay nói: "Được rồi được rồi, vào đi."
Lâm Thanh Thanh không ngờ đến có thể đi vào một cách dễ dàng như vậy, vừa nãy mấy người kia còn gây sự ồn ào như thế cũng không có được cho vào, cô còn nghe thấy rằng một người phải nộp 50 gam vàng và cho dù có thiếu 0,1 gam thì cũng không được vào.
Khương Tụng không quay đầu nhìn lại phía sau mà chỉ bình tĩnh giải thích: “Thuốc của bọn mình còn đắt hơn vàng rất nhiều, hơn nữa mấy tên lính canh gác kia rõ ràng là đang khó chịu, chỉ cần thái độ nói chuyện tốt một chút, đừng có cứng rắn quá, cộng thêm nguồn vật tư ban đầu của bọn mình nữa nên được cho vào là điều hiển nhiên.”
Lâm Thanh Thanh nghĩ lại tình huống vừa rồi, đúng là mọi người đều rất là hách dịch với lính gác cổng. Bọn họ trông có vẻ là người giàu có, nói chuyện cũng không hề khách khí, người khách khí lại lịch sự giống như Khương Tụng bảo bối của cô lại rất ít, nghĩ đến như vậy thật sự có chút đạo lý.
Sau khi vượt qua tuyến phòng thủ thứ nhất, bên trong có rất nhiều xe bọc thép, cũng như lính canh tuần tra mang theo súng ống. Đi bộ một lúc liền đến được tuyến phòng thủ thứ hai - nơi được bao quanh bởi rất nhiều container. Đứng ở cổng vẫn là những người canh gác tay cầm súng, lần này là phải xác thực khuôn mặt, rất nhiều người phải dừng lại ở bước này. Họ tìm kiếm các mối liên hệ rồi lại nói về gia tộc của mình, nhưng những người canh gác này làm việc rất nghiêm khắc, chỉ cần không thể thông qua xác thực khuôn mặt thì họ không thuộc vào nhóm người có thể đi vào.
“Không vào được thì ở ngay tuyến phòng thủ thứ hai cũng không sao, cũng không khác gì ở bên trong, vẫn sẽ có người tuần tra bảo vệ mọi người.” Lính canh gác vẻ mặt lạnh lùng nói, nhưng cũng không có an ủi được mọi người.
Nếu thực sự không có gì khác biệt thì sao phải thiết lập tuyến phòng thủ thứ hai!
Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh cũng bị chặn lại ở bên ngoài, Khương Tụng không nghe thấy bất kỳ lời nhắc nhở nào của trò chơi, điều này cho thấy rằng cô chưa hoàn thành nhiệm vụ vào nơi trú ẩn, cô bắt buộc phải vào sâu bên trong.
Đây hẳn là nguyên nhân không vào được bên trong mà Thẩm Thính Tứ nhắc đến nhưng Khương Tụng đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi.
Cô nhìn Lâm Thanh Thanh và nói: "Thanh Thanh, tớ đi vệ sinh một chút, cậu nhớ giữ gìn đồ đạc cẩn thận nhé."
Lâm Thanh Thanh gật đầu: "Được, bảo bối có muốn tớ đi cùng hay không?"
"Không cần đâu.”
Khương Tụng tìm một nơi hoang vắng và đeo chiếc mặt nạ mà mình trước đó đã nhặt được lên, trong lòng nghĩ đến khuôn mặt của thị trưởng thành phố Kyoto mà trước đây cô đã nhìn thấy trên tấm áp phích trên đường khi đang trốn thoát, cô chỉ nhìn một lần liền có thể ghi nhớ diện mạo của thị trưởng.
Một người đàn ông hơi béo đi giày da và mặc áo vest đi ra từ phía sau thùng hàng, ông ta hiên ngang đi đến phía trước chỗ máy nhận diện khuôn mặt ở cửa.
Các lính canh cùng nhìn nhau xác nhận, sau khi nhận ra thị trưởng thì trầm giọng hét lên một tiếng. Khương Tụng gật đầu, cao lãnh mà không nói gì cả.
Lúc này, thiết bị vang lên âm thanh xác thực thành công.
Lúc cô bước vào có nhìn Lâm Thanh Thanh cách đó không xa, cô ấy ôm ba lô ngồi đó vẫn đang tìm kiếm dấu vết của Khương Tụng.
Vừa bước vào bên trong thì âm thanh của trò chơi vang lên.
[Tít, chúc mừng người chơi Khương Tụng đã thành công đến nơi trú ẩn trong vòng ba mươi ngày, xếp hạng 1508, nhận được phần thưởng là 300 tích phân.]
[Đang rời khỏi trò chơi…]
[10]
[9]
………..
Cùng với âm thanh đếm ngược của máy móc, Khương Tụng chỉ vào Lâm Thanh Thanh cách đó không xa nói với lính canh gác: “Đưa cô gái đó vào trong cho tôi, những đồ trong ba lô của cô ấy coi như là vé vào.”
"Thị trưởng, chuyện này..."
Khi bọn họ còn đang do dự thì Khương Tụng lớn tiếng nói: "Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh! Lập tức làm theo!”
“Vâng.” Lính canh gác lập tức đi về phía Lâm Thanh Thanh.
Tiếng đếm ngược cũng kết thúc ngay lúc này, sau một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Khương Tụng mở mắt ra và phát hiện mình đã quay trở lại trên xe buýt.
Trò chơi kết thúc rồi mà Khương Tụng vẫn còn chưa hồi thần, xe buýt vẫn đang lao đi rất nhanh, mọi thứ đã trải qua trước đó tựa như một giấc mơ.