Chương 4: "Cậu ơi!"
Phần bình luận đã bùng nổ:
[Aaaaa có nhìn thêm vạn lần vẫn thấy đẹp trai quá đi!]
[Tuyên bố trước, Giang Hạo Viễn cút khỏi giới giải trí đi! Nói thật, vừa nhìn anh ta tim tôi đã lỡ mất một nhịp]
[Làng giải trí nội địa xấu xí lâu quá rồi, cuối cùng cũng ra một soái ca, nhưng sao Giang Hạo Viễn lại không biết cách cư xử vậy chứ!]
[Tỉnh lại đi, thánh kiêu căng lại tỏ thái độ nữa rồi, giờ tôi tin anh ta thật sự dám đánh trẻ em trên sóng rồi đấy]
Đây là ống kính nằm ngoài dự tính, khiến khuôn mặt Giang Hạo Viễn lập tức tối sầm lại.
Không còn cách nào khác, Giang Hạo Viễn hướng nội, nhưng biểu hiện của anh khi hướng nội lại là làm "mặt lạnh", kết hợp với chiều cao vượt trội và khí chất mạnh mẽ, không ai nghĩ rằng anh lại hướng nội cả.
[Thả lỏng đi Giang Hạo Viễn, không ai thích nhìn mày đâu, đừng căng thẳng]
Nhịp tim tăng vọt khiến câu nói thầm này được quả cầu ánh sáng truyền đạt đến Dư Kình Kình một cách sống động.
Dư Kình Kình đang cuộn tròn trên ghế sofa xem TV, nghe thấy vậy liền hét lên: "Cháu thích cậu!"
Giang Hạo Viễn không hề hay biết điều này, mặt lạnh tanh, tim đập như sấm, gật đầu với nhân viên.
Nhân viên chương trình chạy đến giải thích rằng chương trình đang chạy thử để điều chỉnh thiết bị phát sóng trực tiếp lần cuối, nhưng không ngờ lại gặp anh.
"Chúng tôi không ngờ là giờ này, lại có khách mời ở bên ngoài." Nhân viên nói.
Nói cách khác, đây hoàn toàn là một tai nạn, không phải chương trình cố tình vi phạm thỏa thuận mà bắt đầu phát sóng sớm.
Tim Giang Hạo Viễn đập thình thịch, một lần nữa gật đầu với nhân viên, sải bước chân dài, chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng đạo diễn đã gọi anh lại: "Vì đã quay rồi, vậy chúng ta tiếp tục phát sóng trực tiếp luôn được không thầy Giang?"
[Anh muốn tôi chết à]
Chỉ có Dư Kình Kình nghe thấy tiếng lòng của anh.
Đối mặt với ống kính tối om cùng đôi mắt "tối om" của đạo diễn, chàng trai Giang Hạo Viễn tóc trắng cao 1m87 lạnh lùng nói: "...Cũng được."
Rốt cuộc khi nào mới học được cách từ chối đây?! Giang Hạo Viễn âm thầm rơi lệ ở trong lòng.
Nghe vậy, đạo diễn vỗ tay, ống kính phát sóng trực tiếp nhanh chóng được dựng lên, đi theo sau Giang Hạo Viễn về nhà Dư Kình Kình.
Quay lưng về phía ống kính, Giang Hạo Viễn lấy lại một chút tỉnh táo, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho chị gái, nói rằng sẽ bắt đầu quay sớm.
Mẹ Dư trả lời rất nhanh, nói lúc đoàn chương trình vừa đến thì ban quản lý đã nhắc nhở, cho nên cô và bố Dư đã chuồn đi trước. Ở nhà chỉ còn Dư Kình Kình và dì Trương như đã thỏa thuận trước đó, còn dặn dò anh hôm nay Kình Kình đã uống Coca, cố gắng cho con bé uống ít thôi. Cuối cùng còn gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc "Cố lên".
Dì Trương?!
Con ngươi của Giang Hạo Viễn rung chuyển.
Nhà mẹ Dư có hai người giúp việc ở nhà, là dì Trương và dì Lý. Dì Lý tính tình hướng nội, còn dì Trương lại khá hoạt ngôn.
Trước đó, khi thỏa thuận với mẹ Dư về việc để người ở nhà trông nom, Giang Hạo Viễn không dám yêu cầu cụ thể dì nào, nhưng trong lòng anh đã cầu nguyện là dì Lý.
Lòng Giang Hạo Viễn nặng trĩu, bước chân cũng nặng nề.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn nhà họ Dư bị đẩy ra, cô bé Dư Kình Kình ba tuổi vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa đứng ngay giữa cửa nhà, vừa nhìn đã thấy Giang Hạo Viễn dưới bậc thềm.
"Cậu ơi!" Dư Kình Kình vui sướиɠ reo lên.
"Cậu, cậu ơi!"
Cô bé mặc váy xòe, buộc hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng long lanh, giọng nói to rõ, vừa cười vừa gọi, không ngừng chạy về phía Giang Hạo Viễn.
Đạo diễn phản ứng rất nhanh, người quay phim di chuyển ống kính xuống dưới, cho tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy đứa bé xinh đẹp đáng yêu đang chạy đến với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Chỉ cần không mù, đều bị sự đáng yêu của cô bé làm cho chết mê chết mệt.
Phần bình luận ngay lập tức thất thủ:
[A a a a a a em bé ngọt ngào quá! Là em bé ngọt ngào! Thế giới không thể thiếu em bé ngọt ngào như vậy!]
[Luật sư của trẫm đâu, mau lên, làm sao để tranh giành quyền nuôi con với người lạ đây!]
[Hồi nhỏ tôi mua búp bê cũng không dám mua loại xinh đẹp như này]
[Cô bé thích cậu mình như vậy, chắc Giang Hạo Viễn cũng không tệ lắm đâu nhỉ?]
Đúng vậy, chỉ cần không mù, ai cũng có thể thấy cô bé thích cậu mình đến mức nào.