Máy sấy thổi đến chút gió ấm áp, ngón tay của Bùi Nghi Bân nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của Hạ Từ, mắt Hạ Từ díp lại, cái đầu nhỏ phẩy phẩy như gà mổ thóc.
Sau khi Bùi Nghi Bân giúp cô sấy tóc xong, mới phát hiện cô bé đã ngủ say trong lòng mình.
Vừa nhìn đã biết vô cùng mệt mỏi, thậm chí không thể ăn xong bữa tối vừa làm kịp thời.
Dì giúp việc mở cửa bước vào. Bùi Nghi Bân đưa ngón trỏ lên môi.
“Để con bé ngủ đi.” Bùi Nghi Bân thì thầm, bế Hạ Từ lên, đặt cô lên gối.
Bộ dáng Hạ Từ khi ngủ rất khác so với khi mở mắt. Đôi mắt xa lạ biến mất, cô ngủ với khuôn mặt đỏ hồng, trầm lặng đáng yêu.
Trông giống như bộ quần áo trắng của cô, là một đứa trẻ sạch sẽ sáng trong hơn nước suối.
Dì giúp việc vừa mới ra ngoài, Bùi Nghi Bân tưởng mình có thể yên ổn ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của đứa trẻ, nhưng điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
“Ai gọi tới!” Bùi Nghi Bân thầm chửi rủa, ngay lập tức giảm âm lượng, bước ra khỏi cửa.
Người gọi đến là Hà Kỳ.
“Bùi Nghi Bân, chấm đỏ của ma nữ và chấm xanh của cô chồng lên nhau trên bản đồ.”
Đôi mắt của Bùi Nghi Bân hơi mở to.
Điều này có nghĩa là ma nữ xuất hiện bên cạnh cô ta sao?
“Chuyện gì vậy? Tại sao ma nữ lại đến chỗ tôi?!” Bùi Nghi Bân lo lắng hỏi. Cô ta không nhớ mình đã bại lộ dấu vết: “Trùng lên cỡ nào? Rốt cuộc là gần tôi đến mức nào?”
Cô ta không muốn một mình đối mặt với ma nữ.
“Bùi Nghi Bân, cô đừng kích động.” Giọng Hà Kỳ rất bình tĩnh.
Bùi Nghi Bân giống như một thùng thuốc nổ: “Đại ca ơi! Tôi khác với nhóm anh, tôi chỉ có một mình!”
Chưa kể những khả năng cô ta có được sẽ không có tác dụng gì nhiều đối với ma nữ.
Khả năng tiền tài.
Lẽ nào dùng tiền thu mua ma nữ?
Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ma nữ xử lý cô ta, rồi ngồi ở nhà cô ta đếm tiền à?
Với lại ma nữ bất chấp luật lệ đó có thực sự cần tiền? Ai có thể ngăn cản nếu ma nữ trực tiếp vươn tay đoạt lấy thứ nó muốn?
Đây là lý do tại sao cô ta liên tục trì hoãn việc ở bên các người chơi.
Bùi Nghi Bân hiểu rõ bản thân mình nhất. Cô ta là một người kiêu ngạo và tự phụ. Cho dù người khác giỏi hơn cô ta, cô ta vẫn nhìn họ như những kẻ ngốc. Nói thẳng ra thì cô ta là một tiểu tiện nhân.
Những năng lực có được từ thế giới này thực sự không thể khiến cô ta có thể ngẩng mặt trước đồng đội của mình.
Bùi Nghi Bân lập tức chọn cách làm ra vẻ, giảm thiểu tiếp xúc với các người chơi.
Đối mặt với Bùi Nghi Bân dễ cháy, dễ bùng nổ, cực đoan ấu trĩ, Hà Kỳ vô cùng đau đầu nhưng vẫn phải nói ra.
“Có một chuyện mọi người quên nói với cô.”
Bùi Nghi Bân tức giận đến mức nghiến răng: “Tốt nhất là nên làm gì đó có thể giúp được tôi, nếu không thì câm miệng lại.”
Giọng của Tống Giai Ngưng từ trong điện thoại truyền đến: “Hà Kỳ, cậu đừng nói gì cả, để cho con điên đó tự làm tự chịu đi.”
Bùi Nghi Bân: “Nếu như tôi bị quỷ nữ gϊếŧ chết, cô cho rằng có đủ nhân lực à? Cô nhất định phải sinh ra tên đó trong bụng cô.”
Tống Giai Ngưng ngay từ lần đầu gặp mặt đã mâu thuẫn với Bùi Nghi Bân, hiện tại thậm chí còn muốn gϊếŧ Bùi Nghi Bân.
Hà Kỳ: “Bùi Nghi Bân, xảy ra lỗi hệ thống. Chúng ta bị dịch chuyển đến mười năm trước.”
Bùi Nghi Bân im lặng.
Cô ta có thể đang dùng não bộ đậu hủ của mình để tự nghĩ xem điều này có nghĩa là gì.
“Quỷ nữ hiện tại bao nhiêu tuổi?” Cô ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chớp mắt, môi khô khốc, giọng điệu cũng trở nên đờ đẫn.
Hà Kỳ: “Ma nữ còn đang học tiểu học.”
Tóc của Bùi Nghi Bân dựng đứng lên, như thể một bàn tay lạnh lẽo và xa lạ đang từ từ chạm vào cổ cô ta.
Đứa trẻ mà cô ta nhặt được là cái quái gì vậy?