Cảm giác này rất đặc biệt, vô cùng lạ lùng. Hạ Từ cảm giác như mình đang bước đi trên đám mây mềm mại.
“Chị ơi, chị không ghét trùng ạ?” Cô ngây người hỏi.
Bùi Nghi Bân trả lời đương nhiên: “Có gì phải ghét à?”
Cô ta cũng thích chơi khi còn bé.
Chẳng qua, khi nhìn thấy Hạ Từ và bố cô bé huyên náo như vậy, còn tưởng là chuyện gì to lớn, không ngờ chỉ vì vài con trùng nhỏ.
Ôi người lớn thật phiền phức.
Nếu trẻ con muốn chơi, thì để bọn chúng chơi đi.
“Ngày mai chị đưa em về nhé?” Vì không phải mâu thuẫn lớn nên Bùi Nghi Bân quyết định gửi đứa trẻ về, sau đó đe dọa bố mẹ con bé, để họ có thể đối xử tốt với đứa trẻ.
Hạ Từ cứng đờ.
Cô không muốn quay về.
Nhưng... cô dường như không còn nơi nào để đi.
Bà ngoại qua đời, nhà trên núi nhanh chóng bị người ta lấy đi.
Bố và em gái muốn tiêu diệt tiểu trùng của mình.
Chị Bùi là người xa lạ, Hạ Từ ngại khi ở lại đây.
Trong lúc nhất thời, cô hơi mờ mịt.
Cô có thể sống ở đâu?
Bùi Nghi Bân nâng cằm cô: “Em không muốn về à?”
Hạ Từ không biết trả lời thế nào. Cô không muốn quay lại, nhưng nói điều đó bây giờ cũng giống như nói rằng cô muốn sống ở đây.
Bùi Nghi Bân rất giỏi trong việc thay người khác quyết định.
“Vậy thì đừng đi.”
“Chị chán muốn chết, thích chơi với trẻ con, em cứ ở đây với chị, em thấy thế nào?” Bùi Nghi Bân không cố kỵ gì, ở đây chẳng qua là một thế giới giả lập, cô ta lại trở thành đỉnh của kim tự tháp, muốn nuôi trẻ con cũng chẳng sao cả?
Hạ Từ không nói lời nào.
Chị Bùi quá tốt với cô.
Hạ Từ ghét miệng cô luôn nói những lời khiến mọi người tức giận. Cô sợ lại nói những lời không phù hợp nên không mở miệng.
Cô sẽ nuôi tốt những tiểu trùng, đưa chúng cho chị Bùi. Hạ Từ siết chặt lòng bàn tay. Cô quyết định bán chiếc vòng tay bạc và dây chuyền bạc của mình để đưa tiền cho chị Bùi.
Hạ Từ vẫn cảm thấy báo đáp chưa đủ: “Chị Bùi, em nhất định sẽ rất rất tốt với chị!”
Bùi Nghi Bân nói với Hạ Từ: “Đi thôi đi thôi, chị sẽ trang trí phòng cho em.”
Sau khi vào phòng tắm, Hạ Từ ngồi xổm trong bồn tắm đầy nước, kinh ngạc ngơ ngác nhìn.
Một lúc sau, cô không biết mình đang nghĩ gì, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
Bà ơi, ngoài kia có nhiều người tốt lắm.
Mùi thơm từ trong phòng tắm bay ra.
Bên kia, đám người chơi tụ tập lại bùng nổ.
“Sao bọn họ lại ở cùng nhau?!” Thang Nguyên vẫn nằm trên giường bệnh, nhìn thẳng vào bản đồ định vị hệ thống đưa ra.
Chấm màu xanh tượng trưng cho người chơi Bùi Nghi Bân chồng lên chấm đỏ tượng trưng cho ma nữ là mục tiêu của nhiệm vụ!
Bà Khương linh hoạt gọt vỏ táo, mở miệng: “Cô ta nói không muốn làm nhiệm vụ, không ngờ lại ra tay rất nhanh, đúng là người trẻ tuổi.”
Hà Kỳ: “Chúc cô ấy thành công.”
Tống Giai Ngưng: “Tôi không nghĩ cô Bùi thần kinh có năng lực đó.”
Lâm Gia Niên đứng bên tường cầm thanh kiếm gỗ, đột nhiên nói: “Cô ta có biết Hạ Từ vẫn còn là một đứa trẻ không?”
Buổi họp tối nay, vì Bùi Nghi Bân bận họp nên không tham gia.
Thang Nguyên: “...cô ấy biết phải không?”
Hà Kỳ: “Mấy người không nói cho cô ấy biết à?”
Lâm Gia Niên: “Tôi chưa nói...”
Bà Khương: “Tôi chưa nói.”
Tống Giai Ngưng: “Tôi không nói!”
--Bùi Nghi Bân không biết! Vậy tại sao cô ta lại ở cùng với ma nữ?!
Tống Giai Ngưng: “Tôi chỉ mới nói ma nữ còn nhỏ cũng không đơn giản như vậy! Mau báo cho Bùi Nghi Bân!” Tống Giai Ngưng sợ quỷ nữ ra tay, giải quyết mất Bùi Nghi Bân.
Hà Kỳ không nói hai lời bật điện thoại.
Hạ Từ tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng bước ra, đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, há miệng hà hơi, lộ ra một chiếc răng nanh.
“Dì vẫn chưa làm xong bữa ăn khuya, chị sẽ sấy tóc cho em trước.” Bùi Nghi Bân bảo Hạ Từ ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại.